Chương 5

Trợ lý Lương rất lịch sự, nói với Vân Tập rằng buổi diễn tập hôm nay của họ kết thúc muộn, Tùng Liệt mời mọi người cùng nhau đi ăn thịt nướng, người đông náo nhiệt nên hắn đã uống hơi quá chén.

Bây giờ nghĩ lại chuyện này, bản thân Vân Tập cũng suýt bật cười.

Khi đó, cậu cũng không hỏi Tùng Liệt có đến được không, thậm chí còn không nhắc tới việc cậu đã đợi ở nhà hàng Nhật cả đêm.

Cậu hỏi Lương Siêu: "Cậu ấy có uống nhiều rượu không? Cổ họng cậu ấy có ổn không? Có cần tôi đến đón cậu ấy không?"

Qua điện thoại, Vân Tập nghe thấy giọng nói trầm ấm dần dần đến gần: "Ai đó? Không quan trọng thì cúp máy đi."

Sau đó liền cúp máy thật.

Ngày hôm sau, Tùng Liệt nhẹ nhàng giải thích với cậu: “Thật xin lỗi, tôi quên mất.”

Vân Tập ngay lập tức hiểu được sáu từ này có nghĩa là đối với hắn sự nghiệp luôn được đặt lên hàng đầu, đối với nhân viên công tác thì không thể qua loa, còn mình thì không thể bởi vì bị cho leo cây mà tính toán toán chi li.

Cậu để đôi khuyên tai kim cương và chiếc hộp nhung trên gối của Tùng Liệt, nhưng chưa bao giờ thấy Tùng Liệt đeo chúng.

“Tối nay tôi không định ra ngoài.” Vân Tập cụp mắt xuống, che đi sự xa cách trong mắt.

“Tối nay anh bận làm gì sao?” Tùng Liệt mím môi, dừng một chút, “Nghe nói ở Tam Hoàn có một nhà hàng Kaiseki mới mở…”

“Tôi không có việc gì khác,” Vân Tập bình tĩnh nói, “Tôi chỉ không muốn ăn đồ Nhật thôi.”

Đời này cậu không muốn làm gì cho Tùng Liệt nữa, thậm chí kiếm cớ để đối phó với hắn cũng cảm thấy dư thừa.

Kiếp trước lăn lội trong giới thương gia lâu như vậy, lẽ ra cậu phải hiểu từ lâu rằng vội vàng không phải điều mà một người kinh doanh nên làm.

Đời này cậu chỉ muốn chia tay Tùng Liệt một cách đàng hoàng, không thể rơi vào cùng một hố đến hai lần.

"Không muốn ăn đồ Nhật? Vậy anh muốn ăn gì?" Tùng Liệt lại hỏi cậu, như thể hôm nay hắn không ăn bữa này là không được vậy.

Vân Tập cảm thấy Tùng Liệt hôm nay có chút không bình thường.

Theo tính tình của Tùng Liệt, nếu Vân Tập có phản đối gì thì hắn cũng sẽ không tức giận mà thường chỉ lạnh lùng nói một câu “Quên đi”.

"Quên đi, vậy anh tự mình về nhà đi."

"Quên đi, tôi cũng không biết."

"Quên đi, cứ thế thôi."

"Quên đi, tôi thế nào cũng được."

Nhưng bây giờ Vân Tập đã lười truy cứu nữa rồi.

Cho dù là Tùng Liệt sắp chết đói, giữa trưa đã phải lên lịch ăn tối, hay là hắn không thích ứng được với việc bị một con lừa từ chối củ cà rốt mà nó vốn coi là báu vật, Vân Tập căn bản không quan tâm.

Hôm nay cậu muốn cướp câu nói của Tùng Liệt: “Quên đi, cậu tự mình ăn đi.”

Tùng Liệt tựa hồ không ngờ sẽ nhận được phản ứng như vậy, hắn nhướng mày, lạnh lùng nói: "Cái gì?"

Vân Tập đẩy hắn và em trai đang xem náo nhiệt ra bên ngoài, "Đều về đi, hôm nay tôi nói xong rồi, nếu còn việc gì thì ngày mai chúng ta lại nói tiếp."

Cậu muốn ở một mình một lúc, suy xét chuyện trọng sinh này từ đầu đến cuối.

Vân Thư và Tùng Liệt đều ngạc nhiên trước cách đối xử của cậu đối với mình.

"Anh ơi, em cũng muốn đưa anh đi ăn tối."

"..."

"Anh đi rửa mặt, anh cũng vừa nói hôm nay anh không muốn ra ngoài." Vân Tập xoa cổ, thả lỏng vai. "Cút đi, đừng để anh phải nói lại lần thứ ba."

Vân Thư trừng mắt nhìn Tùng Liệt, cầm cặp sách dựa vào tường của mình lên rồi chạy đi.

Tùng Liệt vẫn đứng ở cổng.

Vân Tập mỉm cười với hắn, nói với giọng điệu lịch sự, "Cậu không hiểu tiếng người à?"