Chương 6

Kiếp trước cậu không phải là người quá khách khí, mọi sự quan tâm đều dành cho Tùng Liệt.

Nhưng sự chu đáo của cậu giống như một chiếc chổi gãy, ngoại trừ bản thân cậu ra thì không ai trân trọng cả.

Hóa ra cái chết thực sự là một thứ rất ngắn ngủi mà sắc bén.

Nó nhanh chóng cắt đứt ảo tưởng của mọi người, những gì họ nghĩ là đường mật hóa ra lại chỉ là vết mủ đã loét từ lâu.

Khi nó chảy ra, giấc mơ liền bị đánh thức.

Nhìn lại kiếp trước, Vân Tập cảm thấy mình thật khó coi.

Những người khác đều viết câu "Nhìn thật chướng mắt" lên trên khuôn mặt của họ rồi, nhưng cậu vẫn không biết xấu hổ lảng vảng trước mặt họ.

Cũng may, mối tình vô giá trị mà cậu coi trọng như núi ở kiếp trước.

Kiếp này cậu đã có thể tự mình hiểu ra rồi.

Tùng Liệt cau mày, trịch thượng nhìn cậu: "Vân Tập, sao anh không cùng tôi đi ra ngoài ăn cơm?"

Đây mới là Tùng Liệt bình thường.

Kiêu ngạo, trực tiếp và không khoan dung khi bị từ chối.

Tất nhiên, từ trước đến nay Vân Tập chưa bao giờ từ chối hắn.

Nhưng muốn hạ màn thì bắt buộc phải có khởi đầu.

“Anh giận tôi à?” Tùng Liệt nhìn cậu chằm chằm.

Đôi mắt sắc bén đó khiến Vân Tập nhớ đến dòng sông vào một đêm mùa xuân.

Chính đôi mắt ấy đã khiến cậu yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cậu không ngờ Tùng Liệt lại nhạy cảm như vậy.

Trước đây, cậu đã nói bóng gió vào tai Tùng Liệt hàng vạn lần rằng cậu muốn đeo nhẫn đôi, nhưng bên kia lại không nhận được một chút tín hiệu nào.

Mặc dù hướng lý giải chưa được đúng lắm.

Vân Tập ban đầu muốn giải quyết việc chia tay một cách từ từ.

Lý do chính là cậu không chắc họ có mối quan hệ như thế nào vào thời điểm này.

Theo như kiếp trước, họ đã ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau, cho nên cậu cũng tự mặc định hắn là bạn trai của cậu.

Nhưng hiện tại cậu không dám, có lẽ trong lòng đại minh tinh Tùng Liệt, cậu chỉ là một người hâm mộ cuồng nhiệt quá mức mà thôi.

Nhưng Tùng Liệt vừa đi lên liền hỏi một cậu khiến cậu bối rối.

Giận dỗi?

Thấy cậu không nói gì, vẻ mặt Tùng Liệt dịu đi một chút: “Tôi sẽ kết thúc buổi diễn tập vào lúc năm giờ chiều nay, khoảng sáu giờ tôi có thể đến nhà hàng, anh có thể đợi tôi trong nhà hàng. "

Phản ứng đầu tiên của Vân Tập là Tùng Liệt không nghe hiểu được lời nói của con người.

Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, cậu liền hiểu ra.

Kiếp trước cậu quá nghe theo Tùng Liệt, nếu Tùng Liệt bảo cậu đi về hướng đông, cậu sẽ không dám đi về hướng tây.

Ngay cả khi ở hướng đông có sẵn một cái bẫy, cậu cũng sẽ bước vào mà không do dự.

Giống như là bị ma xui quỷ khiến vậy.

"Được." Vân Tập thản nhiên đồng ý.

Cậu cảm thấy hôm nay Tùng Liệt chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, chỉ muốn hắn nhanh chóng rời đi.

Người đàn ông cao khoảng 1m8 đứng chặn như thần giữ cửa, nhìn thôi cũng thấy chướng mắt.

Sau khi Tùng Liệt rời đi, Vân Tập nằm lại trên giường, cố gắng nhớ lại trạng thái của mình lúc này.

Ba năm trước, cậu vẫn chưa kết hôn Tùng Liệt.

Cũng vì hắn mà cãi nhau một trận với lão Vân.

Ba cậu không thể chấp nhận việc cậu yêu đương với một ca sĩ.

Trong triết lý sống của Vân Thế Sơ, chỉ cần là người trong giới giải trí, dù là ca sĩ, diễn viên múa, diễn viên đóng phim hay kịch nói thì đều chỉ là “Con hát”, cái đồ sướиɠ ca vô loài.