Chương 7

Ông chỉ nói vài lời với Vân Tập: "Nhãi ranh ngu dốt! Mấy cái thứ này chỉ cần có thể xuất hiện trên sóng truyền hình nhiều hơn, giường của ai mà không thể bò lên? Mày còn nhớ sao chú Từ của mày lại bị vợ bỏ không? Chính vì trong lúc giúp đỡ con hát kia nổi tiếng lại không thể quản được cái đũng quần của mình! Trên đời này có biết bao nhiêu người trong sạch thì mày lại không nhìn đến, một hai muốn nhập nhằng với con hát vô tình vô nghĩa kia, mày sướиɠ không muốn cứ muốn chịu khổ cả đời mới vừa lòng đúng không!"

Khi đó, Vân Tập cảm thấy ba mình thật sự là một người phong kiến

và độc tài.

Về phần Tùng Liệt, ngoại trừ tính tình nóng nảy, hắn giống như bông sen tuyết đẹp nhất trên đỉnh Everest, đối với những người bình thường thì một cái liếc mắt của hắn đã là xa xỉ, làm sao có thể bị bọn tư bản tàn ác đó làm vấy bẩn?

Kỳ thật ở một mức độ nào đó, cả cậu và ba cậu đều đúng.

Tùng Liệt đúng là hoa của núi cao, nhưng cũng quả thực vô tình vô nghĩa.

Nghĩ đến đây, Vân Tập hiểu thêm một chút.

Việc Tùng Liệt không yêu cậu là chuyện bình thường nhất có thể.

Chuyện này không thể trách người ta chút nào, chỉ có thể trách lúc cậu tính cái lũ tư bản độc ác đã vô ý tự chừa mình ra.

Cậu là con trai của tư bản độc á, bản thân cậu cũng được coi là một tư bản độc ác.

Với sức mạnh độc ác trên người mình, làm sao cậu có thể nỡ đầu độc bông hoa sen tuyết trên đỉnh Everest chứ?

Cậu phải mất cả đời mới nhận ra một sự thật đơn giản như vậy, vốn chẳng có gì phải tủi thân cả.

Nhưng Vân Tập chính là khó chịu.

Cậu không biết đau ở đâu, tim gan phèo phổi của cậu đều bị bóp nát thành một khối nhàu nát.

Vân Tập sẽ không bao giờ rơi nước mắt vì chuyện tình yêu này nữa.

Cậu cho rằng tất cả những cảm giác khó chịu không rõ nguyên nhân đều là do đau dạ dày, cũng lười nấu mì ăn liền, cậu rót cho mình một cốc nước ấm rồi quay lại giường nằm.

Trời có nhiều mây, buổi tối còn mưa to.

Nghĩ về lúc này ở kiếp trước, cậu đang ngồi trong phòng riêng của một nhà hàng như một kẻ ngốc.

Bên ngoài trời đang mưa rất to, gió đang gào thét.

Cậu còn cảm thấy đó là một cảm giác lãng mạn an toàn.

Nhưng trên thực tế? Ổ chăn mới là nơi để nằm trong những ngày mưa.

Dù sao Tùng Liệt cũng không thực sự đến nhà hàng Nhật Bản đó, nên nếu có chuyện gì lớn thì cũng chẳng thiếu một buổi chiều như thế này.

Vân Tập ngay lập tức rúc vào chăn, còn lấy thêm cho mình một chiếc chăn bằng nhung, thứ mà cậu vẫn luôn không thích.

Chiếc chăn là loại cao cấp được Vân Thư đi chọn mua, chứng lão thị đen trắng khiến mắt cậu đau nhức.

Nhưng xét cho cùng, nó được làm bằng vải cashmere, nên khi đắp rất ấm.

Hơi ấm từ từ làm dịu đi sự khó chịu trong phổi cậu, ý thức tập trung nhanh chóng biến mất.

Đứt quãng, cậu có rất nhiều giấc mơ.

Cậu mơ thấy lão Vân đập vỡ chiếc bình gốm màu tím mà ông đã cất giữ mười năm trên mặt đất: "Đồ nghịch tử! Nếu mày dám kết hôn với con hát đó thì sau này mày đừng bước chân vào cái nhà này nữa!"

Cậu vẫn đang giải thích: “Tùng Liệt thành công hoàn toàn là do nỗ lực của chính mình, có gì khác với việc ba gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng?”

"Thành công?" Vân Thế Sow bối rối nhìn con trai mình, như thể lần đầu tiên ông cảm thấy cần phải xác định lại một thứ gì đó, "Hát mấy bài hát thì là thành công à? Cái thứ không ra gì đó mà cũng gọi là thành công à? Vân Tập, tao đưa mày đi làm kinh doanh từ khi mày mới 15 tuổi là có ý gì? Chẳng lẽ là để hai con mắt của mày chỉ nhìn thấy cái chóp mũi thôi sao?