Chương 8

Lúc đó cậu đã hiểu.

Cậu và bố của cậu đánh giá mối quan hệ theo cách khác nhau.

Cha cậu xem xét mối quan hệ với góc độ của một lão tư bản với kinh nghiệm sa trường dày dặn đang nhìn một đoạn tình yêu.

Vân Tập thì nghĩ rằng cậu thông minh hơn.

Cậu tin rằng tình yêu không thể bao hàm sự dối trá, chỉ là cách yêu của Tùng Liệt bên ngoài biểu hiện hơi hời hợt mà thôi.

Nhưng cậu không bao giờ nghĩ rằng việc cậu cho là Tùng Liệt yêu cậu chỉ là vì cậu đã yêu quá mù quáng, tự lừa mình dối người.

"Nếu mày phạm sai lầm, tao cũng không ngăn cản được." Vân Thế Sơ sốt ruột xua tay, "Mày có thể cởi bỏ các mác là người Vân gia, tư mình đi ra ngoài. Nếu mày thật sự có cốt khí, biết chính mình muốn làm gì, thì không cần dính líu đến tài nguyên của Vân gia. Mày tự ra ngoài chịu khổ, xem xem thế nào gọi là gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, thế nào là thành công”.

Trong lúc mẹ cậu mang thai Vân Thư, bà vẫn luôn mong mỏi sinh được một bé gái, hy vọng có thể cho con bé một cuộc sống vô tư.

Kết quả là bà lại không được như mong đợi, đến cả mặt của con trai mình cũng chưa kịp nhìn thì đã qua đời.

Vì vậy, Vân Thế Sơ đã thực hiện được một nửa tâm nguyện của vợ mình, cưng chiều Vân Thư như một đứa con gái, lại dành cho Vân Tập tất cả sự nghiêm khắc của mình.

Kể từ khi mất đi người mẹ yêu thương, Vân Tập đã chịu sự dạy dỗ nghiêm khắc của người ba mà lớn lên.

Bây giờ nhìn lại, ngoại trừ chuyện tình cảm này ra, Vân Thế Sơ vẫn luôn nhìn Vân Tập rơi vào các loại hố sâu khác nhau mà chưa bao giờ giúp đỡ cậu.

Trong mộng, cậu còn trẻ khỏe mạnh, thái độ mạnh mẽ nói lời gay gắt: "Đi thì đi, con chỉ muốn người khác biết con họ Vân tên Tập, chứ không chỉ là cái danh con trai trưởng của Vân gia!"

Sắc mặt Vân Thế Sơ tái nhợt vì tức giận, đột nhiên mái tóc đen của ông bị nhuộm thành màu trắng.

Tức giận, Vân Tập ngạc nhiên nhìn ông, "Ba?"

Sắc mặt Vân Thế Sơ nhất thời trông cực kỳ già nua, không còn một chút máu, "Nghịch tử, mày chọc tao tức chết một lần còn chưa đủ sao? Còn nhất định muốn đi tìm con hát kia sao?"

Vân Tập hoảng sợ, muốn đỡ lấy ông nhưng lại tái mặt giải thích: "Con không có..."

Tay áo của bộ đồ bằng lụa thời Đường dần dần trống rỗng, nhanh chóng rơi vào tay Vân Tập.

"Ba...Ba...Ba!" Vân Tập kêu lên, khi tỉnh dậy thì nhận ra đó chỉ là một giấc mơ.

Tim cậu đập thình thịch, suýt nhảy ra khỏi miệng.

Toàn thân cậu ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào bộ đồ ngủ, vừa ra khỏi chăn lại nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.

Miệng lưỡi Vân Tập đều khô khốc, cậu uống nửa cốc nước lạnh để kìm nén cảm giác hồi hộp trong lòng.

Cậu muốn gọi ngay cho Vân Thế Sơ.

Hất một vốc nước lạnh vào mặt, cậu lại bình tĩnh lại.

Vừa bị đuổi ra ngoài, chưa tên chưa tuổi đã phải vác mặt về nhà, chỉ sợ càng khiến lão Vân càng thêm tức giận.

Cậu muốn gửi tin nhắn cho Vân Thư dặn dò vài câu, nhưng nhận thấy trong điện thoại của cậu có ba cuộc gọi nhỡ.

Vân Tập liếc nhìn thời gian, đã gần 9 giờ.

Tất cả các cuộc gọi đều do Lương Siêu gọi đến.

Vân Tập không có ý định quan tâm, ngay khi cậu chuẩn bị đi tắm rồi thay bộ đồ ngủ, điện thoại di động của cậu lại reo lên.

“Alo, Lương Siêu?” Cậu kẹp điện thoại di động trên vai, tìm bộ đồ ngủ mới trong tủ.

Trong giọng nói của trợ lý Lương tràn đầy lo lắng không thể khống chế: "Vân tổng, Tùng lão sư có đi cùng anh không?"