Chương 45.3

Editor : Mặc Thu

Một nhà Nhan thị ở Đông Lâm thành quá mức cuồng vọng, thành chủ trong thành không khác gì vật trang trí, chuyện có lợi thì Nhan thị hưởng trước, chuyện bất lợi thì thành chủ hứng chịu, nếu không phải thành chủ các đời đều được Nhan thị đề bạt, đổi thành người khác cũng chẳng ai chịu nổi loại uất ức này.

Hiện giờ tu vi của thành chủ cũng không quá cao, chỉ là khi tiếp nhận chức vụ thành chủ đã may mắn gặp qua Kỳ Linh một lần, ở trong thành nhận thấy được khí thế của Hồn Nghi Tiên Tôn hai chân liền nhũn ra, một chút cũng không dám trì hoãn mà cuống quít chạy tới, sau đó liền nhìn thấy một đám ăn chơi trác táng đang run bần bật dưới đất.

Khuôn mặt mũm mĩm của thành chủ đổ một tầng mồ hôi lạnh, hận không thể gϊếŧ chết đám ăn chơi trác táng này, nhưng trên mặt đất còn có mấy người thân phận quá cao, hắn không chọc vào được nên chỉ có thể nơm nớp lo sợ đứng ở bên cạnh mà không dám nói lời nào.

Nhan Không yêu thích sắc đẹp ở Đông Lâm thành mọi người đều biết, không nghĩ tới hỗn trướng này thế mà lại nhớ thương đến trên người Hồn Nghi Tiên Tôn, Tiên Tôn là một nhân vật cao không với nổi, hắn quỳ rạp trên mặt đất liếʍ giày cho người ta còn ghét bỏ, vậy mà hắn dám mơ ước tới hay sao hả ?

Kẻ gặp chuyện chính là con cháu Nhan thị, hắn chỉ là một thành chủ không có tư cách tới quản, cho dù về sau bị Nhan thị làm khó dễ cũng không sao, nếu hôm nay đắc tội đến Hồn Nghi Tiên Tôn, bọn họ có thể sống sót hay không còn không nhất định.

Lão tổ của Nhan thị một chân đá Nhan Không đang quỳ trên mặt đất sang một bên, ổn định bước chân đi đến trước mặt Kỳ Linh, trực tiếp khom lưng hành đại lễ, “Gặp qua Hồn Nghi Tiên Tôn, lão hủ này không quản tốt con cháu để nó phạm sai lầm, mong Tôn Tôn xem xét nó còn nhỏ tuổi mà tha cho nó một mạng.”

Ân Minh Chúc ngồi ở trên tay sư tôn nhà bọn họ, nghe thấy lời này liền trực tiếp nhảy xuống, tiểu hắc y tinh xảo đáng yêu cực kỳ, chỉ thấy hắn nhảy nhót chạy tới bên người Nhan Không, nâng chân nhỏ lên đạp thêm một cái lên vai phải, sau đó, tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên.

Ma Tôn bệ hạ thu chân, làm như bị người này thét lên dọa tới hắn rồi, dụi dụi mắt chạy trở về, “Sư tôn, người này dọa đến đồ nhi, đồ nhi tuổi cũng không lớn, ngài phải làm chủ cho đồ nhi nha ~”

Cố Thanh Giác khom lưng nhặt tiểu gia hỏa lên, chạm chạm vào chóp mũi của hắn giả ý răn dạy, “Hồ nháo, bên ngoài nhiều người xấu, nếu con không chạy loạn thì sao lại bị người ta khi dễ ”

Tiểu Hắc y ủy khuất che lại chóp mũi, cọ cọ vào ngón tay của sư tôn, sau đó nãi thanh nãi khí nhận sai, “Thực xin lỗi, đồ nhi biết sai rồi, đồ nhi về sau sẽ không chạy loạn nữa.”

“Ngoan ~” Cố Thanh Giác đem áo bông nhỏ nghe lời bỏ lại trên vai, quyết tâm giả vờ mù mắt không nhìn thấy cảnh tượng tiểu gia hỏa này đá người khác.

Kỳ Linh nghe được đối thoại của hai thầy trò nhà này khóe miệng liền cong lên, bất quá không thể không nói, tâm cơ của Ma Tôn dùng ở trên người bọn họ có thể làm tức chết người, dùng ở trên người khác thật đúng là có thể làm người ta thần thanh khí sảng.

Vài vị chạy tới nơi này tu vi cũng không thấp, sẽ không khỏi nhìn ra tiểu tử kia từ nay về sau xem như đã bị phế đi, bị Ma Tôn đá một phát như vậy, có thể lưu lại tánh mạng đã rất khó, nếu không phải sợ dọa đến bạn tốt nhà bọn họ, Ma Tôn có thể trực tiếp ra tay xử luôn người này.

Lão tổ Nhan thị đau lòng mà nhìn hậu bối được mình thương yêu nhất, cũng không dám đem người mang đi chữa thương, chỉ có thể hạ người tiếp tục khẩn cầu, “Tiên Tôn, tôn nhi bất hiếu đã nhận được giáo huấn rồi, xin ngài hãy tha cho nó một mạng, lão hủ trở về nhất định sẽ giáo huấn lại cho tốt.”

Tiểu bối của Nhan thị nhân số không ít, nhưng chỉ có tiểu tử này được hắn sủng ái nhất, hiện tại mới vừa bị thương, trở về chữa trị nhanh thì còn có thể cứu về, nếu vẫn còn trì hoãn, chỉ sợ tương lai thật sự chỉ có thể nằm ở trên giường sống qua ngày.

Cố Thanh Giác đối với lời của người này nói rất bất đắc dĩ, y từ trên giá gỗ cấm xuống một cái chong chóng rồi thổi thổi, nhìn thấy chong chóng lộc cộc lộc cộc bắt đầu quay tâm tình liền trở nên sung sướиɠ, “Vị trưởng giả này, đứa nhỏ này nhà ngài vừa thấy chính là kẻ tái phạm, ngài nếu muốn dạy dỗ đàng hoàng thì sao lại dưỡng ra một cái tính tình như thế cho hắn?”

Lão tổ Nhan thị sắc mặt trầm xuống nói, “Lão hủ đang nói chuyện với Hồn Nghi Tiên Tôn, tiểu bối vô danh chớ có xen mồm.”

Cố Thanh Giác:......

Tốt, lão gia hỏa, ngươi cũng xong rồi.

Cố Thanh Giác cởi bỏ mũ áo trên mặt, nhìn nhóm ‘’đại lão’’ đang sững sờ tại chỗ tến lên một bước lạnh lùng nói, “Bản tôn Cố Chiêu Minh, có tư cách mở miệng không?”

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Cố: Trang bức như gió ~~~~~