Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cả Triều Đình Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta Ship CP

Chương 1

Cuối thu, trăm hoa tàn lụi, chỉ còn lại những đoá cúc vàng muôn hình vạn trạng, đón gió nở rộ, cành cây tỏa hương.

Thái Hậu vì thế mà tổ chức một bữa tiệc thưởng cúc trong cung, mời các thành viên hoàng tộc và những vị đại thần trụ cột của triều đình đến dự.

Tuy chỉ là một mỹ nhân nhỏ bé không được sủng ái, nhưng Tang Miểu Miểu cũng được theo chân các phi tần đến đại điện dự tiệc.

Tính đến nay, đã nửa tháng kể từ khi nàng xuyên không đến triều đại Thiên Thịnh xa lạ này, nhưng Tang Miểu Miểu thích nghi rất tốt, thậm chí có thể nói là vô cùng xuất sắc!

Mỗi ngày nằm êm ấm trong cung điện rộng vài trăm mét vuông do hoàng cung phân phát, không phải làm việc vất vả, không phải làm thêm giờ, chỉ cần mùng một, mười lăm đến Điện Từ An của Thái Hậu chào hỏi một tiếng, thỉnh thoảng tham dự các sự kiện để lộ diện, làm nền một chút là có thể nhận bổng lộc đều đặn hàng tháng, ăn mặc đều có người lo, còn có người hầu hạ...Trời ơi, ở đâu mà tìm được một chỗ làm tốt bụng đến vậy chứ!

Tang Miểu Miểu, từng là một nhân viên văn phòng vất vả trong nửa đời trước, chỉ mất đúng một giây để chấp nhận sự thật mình đã xuyên không, sau đó vui vẻ hòa nhập vào thân phận mới.

Điều này khiến cho hệ thống mới vào nghề không khỏi kinh ngạc, tiền bối chẳng phải đều nói rằng ký chủ lúc đầu sẽ khó lòng chấp nhận, ngó lơ và phớt lờ sự tồn tại của chúng, sau đó tìm mọi cách chết để trở về, nào là nhảy giếng, treo cổ, đập đầu vào tường...Cho đến khi hết cách mới chịu thừa nhận mình đã xuyên không. Thế nhưng...câu mở đầu của nó còn chưa kịp dùng đến!

Đối với việc này, Tang Miểu Miểu bình thản nói: "Sống ở đâu mà chẳng là sống, cần phải nhìn xa một chút chứ!"

Hệ thống nhỏ vô cùng đồng tình, cảm thấy mình đã may mắn gặp được một ký chủ đại lão, xem ra kịch bản cung đấu lần này chắc chắn ổn thỏa rồi!

Kết quả là...đại lão suốt nửa tháng chưa từng bước ra khỏi cung, mỗi ngày nằm êm ái trong Điện Noãn Nguyệt, ăn uống mỹ vị, tán gẫu chuyện phiếm, trêu đùa với các cung nữ, sống cuộc sống vô cùng nhàn nhã.

Lúc đầu, hệ thống nhỏ còn nhiệt huyết sôi trào, ra sức truyền cảm hứng cho nàng, vắt óc nghĩ đủ mọi cách, thề phải giúp đại lão lên ngôi hậu cung, trở thành nữ nhân tôn quý nhất triều đại Thiên Thịnh!

Tuy nhiên, trước mặt Tang Miểu Miểu –– người từng là chiến thần chốn công sở, hệ thống nhỏ ngây thơ lại không đủ khả năng ứng phó, chỉ vài ba câu đã bị thu phục ngoan ngoãn, tự giác phát huy khả năng ăn dưa của mình để cung cấp cho đại lão đủ loại tin tức hot trong triều đình Thiên Thịnh, thậm chí còn được nàng tặng một biệt danh: "Tiểu Bá, cái miệng tám chuyện ấy mà!"

Tiểu Bá không hiểu nhưng vô cùng kính nể: "Đại lão làm việc chắc chắn có kế hoạch, dưỡng sức chờ thời cơ!"

Buổi yến tiệc thưởng cúc hôm nay là lần đầu tiên Tang Miểu Miểu bước ra khỏi Điện Noãn Nguyệt. Nàng khẽ chỉnh lại cổ áo, đối mặt với cơn gió lạnh để đi chào hỏi "lãnh đạo và đồng nghiệp". Nàng thực sự không mấy thích thú, nhưng Tang Miểu Miểu từ trước đến nay lại rất yêu thích mỹ thực, cảnh đẹp và mỹ nhân!

Chỉ riêng đám mỹ nhân kiều diễm hôm nay, cùng với tài nghệ bếp núc của ngự thiện phòng, đừng nói là gió lạnh, dù có mưa dao đi chăng nữa, nàng cũng nhất định phải đi!

Là một phi tần cấp thấp, Tang Miểu Miểu dĩ nhiên không được đơn độc kiêng kiệu mà ngồi, nhưng may mắn nàng không cần tranh sủng, chẳng cần trang điểm cầu kỳ, chỉ chú trọng giữ ấm, mặc kín mít đến mức tròn trịa. Khi đến buổi tiệc, má nàng đã ửng hồng, hơi nóng bốc lên.

Cung nữ thân cận Lục Trúc giúp nàng cởi bỏ chiếc áo choàng dày, bên cạnh, Vương Chiêu Dung nhìn thấy, khẽ cười nhạt.

“Tang muội muội, muội đây là...đã bắt đầu qua mùa đông rồi sao?”

Vương Chiêu Dung mặt mày xinh đẹp, che miệng cười duyên, trên đầu cài bộ trâm ngọc kết vàng tinh xảo khẽ lay động, thân mặc chiếc áo gấm tơ tằm vàng nhạt, eo thon chỉ một vòng tay có thể ôm trọn.

So với bộ cung trang nhạt màu của Tang Miểu Miểu, nàng ta trông tinh tế và sang quý hơn hẳn.

“Muội bái kiến Vương Chiêu Dung tỷ tỷ. Muội vừa khỏi bệnh nặng, không dám để bị nhiễm lạnh, chỉ mong tỷ tỷ đừng chê dung nhan ốm yếu của muội.” Tang Miểu Miểu cười nhẹ đáp lại, bộ dạng mềm mỏng như một trái hồng.

Vương Chiêu Dung nhìn khuôn mặt mộc mạc không son phấn của nàng, nếu không nhờ hai gò má ửng hồng, thì thật sự nhạt nhòa đến mức có thể bỏ qua. Dù là dung mạo tuyệt sắc, nhưng trong bữa tiệc trăm hoa đua sắc hôm nay, nàng hoàn toàn không thu hút. Vương Chiêu Dung chỉnh lại dung nhan, không còn nhìn thêm nàng nữa.