Chương 21: Lão Bức Đăng Tới Tạ Tội

Tống Dao Dao vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Nghiêm Khoan.

" Dưa Dưa, liệu tên Nghiêm Khoan này có đang âm mưu điều gì không?"

" Ký chủ, chắc là không đâu!"

" Dưa Dưa, nhìn cách hắn cười kìa, toàn thân ta cứ nổi da gà, chẳng lẽ hắn đang âm mưu điều gì sao?"

Nghe được tiếng lòng của Tống Dao Dao, mặt Nghiêm Khoan trở nên cứng đơ.

Hắn thật sự chỉ đến để xin lỗi, hoàn toàn không có ý xấu gì hết!

Nghiêm Khoan nghĩ một lúc, cảm thấy có lẽ mình hơi vội vàng. Nhưng để tránh bị hiểu lầm, hắn lập tức mở hai chiếc rương gỗ to mang theo và nói:

“Không biết Tiểu Tống đại nhân thích gì, nên ta đã chuẩn bị vài món đồ mà các tiểu thư thường thích.”

Tống Dao Dao ghé đầu nhìn vào trong rương, bên trong đầy đủ từ trang sức, vải vóc cho đến đồ trang điểm...

Đúng là toàn những thứ mà con gái thường yêu thích.

Tống Dao Dao nhếch mép, nghĩ bụng, mình dù sao cũng là một linh hồn đã ngoài ba mươi tuổi, tuy rằng những thứ này đáng giá thật đấy, nhưng chẳng phải thứ cô thích. Cô liền nói thầm với Dưa Dưa:

"Những thứ này hợp với mấy tiểu thư nhỏ thôi, đúng là có giá trị, nhưng ta không thích. Ta đâu còn là tiểu thư bé bỏng nữa. Mà này, Dưa Dưa, giúp ta kiểm tra xem trong rương có giấu thứ gì không nên không? Kiểu như tài liệu tạo phản, âm mưu gì đó... Trong phim truyền hình vẫn diễn vậy mà! Có kẻ lợi dụng việc bồi tội để gài bẫy người khác, sau đó thì người tốt bị bắt oan uổng, cả gia đình đều bị xử trảm!”

" Ký chủ, Dưa Dưa đã kiểm tra rồi, trong rương chỉ toàn những thứ mà tiểu thư thích thôi, không có gì đáng ngờ cả.”

"Thật sao? Thế thì ta nghĩ hơi quá rồi! Dù những món này đáng giá thật, nhưng phiền toái bán ra lắm. Thực ra, ta vẫn thích tiền mặt hơn! Vàng, ngân phiếu, ta đều thích hết!"

Nghe xong những lời này, Nghiêm Khoan vừa bối rối vừa bực bội, hắn thật sự không biết mình làm gì khiến cô đề phòng đến thế. Nhưng nghĩ lại buổi sáng hai bên còn căng thẳng, giờ buổi chiều đã đến nhận lỗi, người ta nghi ngờ cũng phải thôi.

Nhưng mà... phim truyền hình là cái gì? Diễn là kiểu diễn kịch sao?

Tiểu Tống đại nhân kiếp trước rốt cuộc là ai, mà lại dám diễn mấy vở kịch xử trảm ghê gớm như vậy?

Nghiêm Khoan nghĩ bụng, tương lai còn dài, rồi sẽ có lúc hiểu rõ thôi!

Hắn lấy từ trong tay áo ra một xấp ngân phiếu, đưa tới trước mặt Tống Dao Dao:

“Tiểu Tống đại nhân, nếu những món kia không hợp ý ngài, ta còn chuẩn bị một ít ngân phiếu. Ngài có thể dùng mua thứ mình thích.”

Tống Dao Dao ngạc nhiên chớp mắt, lập tức gọi Dưa Dưa:

"Dưa Dưa, Dưa Dưa, sao hắn biết ta thích ngân phiếu? Không lẽ hắn nghe được tiếng lòng của ta sao?"

" Ký chủ, ngươi đừng có nghĩ quá. Đây là bồi tội, hắn sợ tiểu thư không thích mấy thứ kia nên chuẩn bị thêm ngân phiếu là chuyện bình thường thôi mà. Có gì đâu mà ngạc nhiên!”

"Dưa Dưa, ngươi chắc chắn không? Chẳng lẽ ta nghĩ nhiều quá, đúng là lo bò trắng răng sao?”

" Đúng vậy, ký chủ, cứ yên tâm mà nhận đi.”

Nghe đến đây, Nghiêm Khoan lo lắng đến thót tim. Nếu Tống Dao Dao phát hiện ra hắn nghe được tiếng lòng của cô, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra. Điều đáng sợ hơn là nếu Hoàng thượng biết hắn để lộ bí mật này, thì e rằng cái đầu của hắn cũng chẳng còn!

May nhờ có Dưa Dưa giúp đỡ giải thích, không thì đúng là hú vía.

Tống Dao Dao và Dưa Dưa vẫn tiếp tục trò chuyện:

"Dưa Dưa, ta nhận nhiều ngân phiếu như vậy, liệu có ổn không? Nếu người ta biết ngày đầu tiên ta làm quan đã nhận hối lộ thì sao?"

" Yên tâm đi, 1000 lượng đối với ngươi là nhiều, nhưng chưa đạt tới mức hối lộ theo quy định của triều đại này. Phải từ 1 vạn lượng trở lên mới gọi là hối lộ. Đây chỉ là quà thôi.”

"Ồ, thế thì yên tâm rồi. Nói thật, quan chức triều này đều giàu thế sao? Phải đến 1 vạn lượng mới tính là hối lộ à?”

" Bây giờ làm quan, ai mà không có vài thôn trang, vài cửa hàng. Chỉ dựa vào lương tháng làm sao nuôi nổi cả phủ người hầu!”

“Ừ, điều này cũng đúng.”

Sau khi hạ bớt phòng bị, đôi mắt Tống Dao Dao lấp lánh, nhìn chằm chằm vào xấp ngân phiếu trong tay Nghiêm Khoan:

"Thật vậy chứ?”

“Đây là một ngàn lượng ngân phiếu, mong Tiểu Tống đại nhân nhận cho.”

Không đợi Tống thị lang lên tiếng ngăn cản, Tống Dao Dao đã nhanh tay nhận lấy ngân phiếu, nói:

“Không dám, không dám!”

Tống Dao Dao vừa cười vừa đếm ngân phiếu ngay trước mặt Nghiêm Khoan.

Mỗi tấm trị giá 100 lượng, vừa đúng 10 tấm là 1000 lượng.

Thấy nhiều ngân phiếu như vậy, thái độ Tống Dao Dao lập tức thay đổi:

“Nghiêm đại nhân, mời ngồi.”

Cô quay sang bảo nha hoàn:

“Mau, dâng trà mới cho Nghiêm đại nhân, rồi mang thêm điểm tâm nóng tới.”

“Dạ.”

Nhìn thấy thái độ Tống Dao Dao thay đổi, Nghiêm Khoan cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tống thị lang trò chuyện với Nghiêm Khoan, Tống Dao Dao không nói gì, lặng lẽ cất ngân phiếu vào túi áo.

Tâm trạng cô lúc này rất tốt.

Dưa Dưa hỏi:

"Ký chủ, chẳng phải ngươi muốn viết chuyện của lão bức đăng này thành thoại bản sao? Giờ còn viết không?”

Tống Dao Dao nghiêm trang trả lời:

"Dưa Dưa, đã nhận lỗi thì ta không gọi hắn là lão bức đăng nữa, phải gọi là Nghiêm đại nhân mới đúng, hiểu chưa? Nhìn vào 1000 lượng bạc này, ta sẽ không viết thoại bản nữa.

Còn hai rương đồ kia, ta để đại tỷ chọn vài món mình thích, phần còn lại giao cho mẹ ta xử lý. Còn 1000 lượng này là của ta, không ai được đυ.ng vào!”

Nghe đến đây, Nghiêm Khoan mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Lần này hắn đến đúng rồi, Tiểu Tống đại nhân cuối cùng cũng từ bỏ việc viết thoại bản!

Nghiêm Khoan không lo mấy quan viên khác nói xấu mình, chỉ cần Tống Dao Dao không viết về hắn thì không vấn đề gì. Nếu chẳng may bị cô bé này để ý, ai mà biết sẽ bị cô bé lôi ra “mổ xẻ” thế nào.

Trong triều đình này, có mấy ai sạch sẽ? Những việc mờ ám của họ mà nói ra thì cũng chẳng kém phần kinh hãi đâu.

Hôm nay sau khi tan triều, mọi người đã đạt thành nhận thức chung, sẽ không đi bới móc chuyện của nhau nữa. Chỉ cần quản chặt Tống Dao Dao, không để cô bé đi nói bậy là được!