Chương 105

Vừa tới Đậu Châu , trước tiên Thời Hoài Kim tìm một khách điếm để tắm gội thay xiêm y, thay xiêm y mới tinh xong hắn mới đi gặp Du Thiên Linh.

Đậu Châu được coi là địa phương giàu có, mặc dù cũng gánh chịu thiên tai, nhưng hiện nay cuộc sống sinh hoạt của bá tánh vẫn ngay ngắn trật tự, đầu đường cuối ngõ cửa hàng đón đi rước về cũng không ít. Thời Hoài Kim nhẹ nhàng thở ra, vốn dĩ hắn còn sợ Du Thiên Linh đến nơi đây sẽ thiếu thốn đủ thứ, hiện nay nhìn cảnh này chắc hẳn nàng sinh hoạt cũng không quá tồi.

Đâu chỉ không tồi, Du Thiên Linh cảm thấy cuộc sống ở nơi đây còn tiêu dao hơn khi sống trong kinh thành, khách điếm nàng ở trọ là khách điếm xa hoa nhất nơi đây, nàng cư trú tại một viện đơn độc, thanh tịnh rộng lớn. Trong viện có mấy người phụng dưỡng, còn có người tấu nhạc hiến vũ giúp nàng giải buồn.

Thời điểm Thời Hoài Kim vừa bước chân vào còn tưởng rằng mình đi nhầm địa phương, khi nhìn thấy Du Thiên Linh đang nằm ở trên giường thưởng thức ca vũ mới xác nhận là nơi này.

Người hầu hạ trong viện hầu hết đều là nam tử, tuy rằng không thập phần tuấn tú, nhưng ở loại địa phương này nhan sắc đó đã được coi là loại thượng thừa. Thời Hoài Kim không khỏi nhíu mày: Nàng đang muốn làm gì?

Đang lúc Du Thiên Linh nửa híp mắt mơ màng sắp ngủ, bất chợt nghe thấy thanh âm tấu nhạc ngừng lại, nàng ngước mắt nhìn qua, liền nhìn thấy mấy nam tử vừa rồi còn đang khiêu vũ một cách sôi nổi đã thối lui sang hai bên, đồng thời một nam tử mang mũ có rèm đang tiến về phía nàng, tuy rằng khuôn mặt bị che khuất, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái Du Thiên Linh liền biết hắn là ai.

Nàng lười biếng cười nói: “Tới, thật đúng là biết cách khiến người khác phải chờ đợi.” Dứt lời nàng móc ra một ít bạc vụn từ túi tiền bên cạnh ném xuống mặt đất, đứng dậy nói, “Lãnh thưởng xong đều lui xuống đi, hôm nay có khách quý tới cửa, không được quấy nhiễu.”

Mấy người sôi nổi tiến lên nhặt bạc vụn, sau đó lui ra ngoài, trong viện chỉ còn dư lại Du Thiên Linh cùng Thời Hoài Kim.

Thời Hoài Kim tháo mũ có rèm xuống, đi đến trước giường , tuy rằng chiếc giường được bao quanh bởi lớp vải dày, trên người nàng cũng đang đắp chăn bông, nhưng dù sao cũng đang ở bên ngoài, hiện nay thời tiết cũng chưa hoàn toàn chuyển ấm, nàng lăn lộn như thế này sao?

“Nàng đang làm gì vậy?”

Du Thiên Linh vươn đôi tay về phía hắn, làm bộ muốn hắn ôm: “Xa hoa da^ʍ dật, ca vũ thăng bình. Đi, chúng ta vào nhà đi.”

Thời Hoài Kim cúi người bế nàng lên, không có chăn bông che lấp, chiếc bụng cao ngất của nàng đột nhiên hiện ra , ánh mắt hắn không khỏi nhu hòa, nhẹ nhàng ôm nàng đi từng bước một vào trong phòng.

Du Thiên Linh ôm cổ hắn, khóe môi cong lên: “Nhiều ngày không gặp huynh khiến ta phải lau mắt mà nhìn , bế ta lên mà không hề thở dốc một chút nào.”

Thời Hoài Kim đặt nàng ở trên giường, sờ bụng nàng nói: “Những ngày qua vẫn tốt chứ? Sao nàng lại mạo muội đến Đậu Châu như vậy, thật sự là quá tùy hứng, trước không nói đến một đường xóc nảy, nàng cũng biết Đậu Châu có bao nhiêu nguy hiểm đi? Nơi này cách Lục Châu rất gần, rất có khả năng ôn dịch sẽ lan tràn đến nơi đây.”

Nhìn nam nhân nhà nàng xem, hiện nay lá gan càng ngày càng lớn, còn biết quở trách nàng.

Du Thiên Linh giơ tay vuốt ve cằm hắn, hài hước nói: “Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, lúc này huynh lại bắt đầu quở trách ta sao? Chẳng lẽ huynh đi cùng sư phụ lâu rồi, cũng biến thành mấy lão nhân nhiều chuyện.”

Hắn thật sự có chút tức giận khi nàng tự ý làm bậy, kéo tay nàng xuống nói: “Ta nói nghiêm túc, hiện nay nàng không có việc gì, vạn nhất xảy ra sự tình gì nàng bảo ta phải làm sao bây giờ?”

Nhìn bộ dáng nghiêm túc này của hắn, không hiểu sao Du Thiên Linh lại cảm thấy vui mừng. Nàng nhớ hắn, thật sự rất nhớ hắn. Từ trước đến nay đều là nàng ra bên ngoài, hắn chờ nàng trở lại, hiện nay hai người luân chuyển vị trí cho nhau Du Thiên Linh mới biết được tư vị này không hề dễ chịu, mỗi ngày nàng đều nhớ mong hắn, sợ hắn ở bên ngoài gặp nguy hiểm, dày vò như vậy thật sự khiến người sống một ngày bằng một năm.

Nàng duỗi tay ôm lấy cổ hắn, cọ cọ ở bên gáy hắn: “Ta làm việc có chừng mực, huynh nói xem, huynh có nhớ ta hay không? Nhìn thấy ta có vui vẻ hay không.”

Bộ dáng nàng giống như chim nhỏ nép vào người như vậy, thực sự khiến Thời Hoài Kim ngoài ý muốn, trong lòng cảm thấy ấm áp, sóng gió chậm rãi trở nên mãnh liệt . Hắn ôm chặt nàng, gật đầu nói: “Nhớ nàng, vui vẻ, biết nàng đã đến nơi này rồi, ta hận không thể lập tức tới đây.”

Nàng thích hắn không hàm súc như vậy. Du Thiên Linh nâng gương mặt hắn, đôi môi dán lên, dùng sức hôn lên môi hắn, kể ra nỗi nhớ nhung của nàng cho hắn.



Đây cũng là cánh môi Thời Hoài Kim thương nhớ ngày đêm, một khi dán lên dường như tất cả mọi lý trí đều biến mất, hắn vội vàng đáp lại nàng, cảm nhận hương vị thơm ngọt quen thuộc trong miệng nàng, hắn nhớ nàng, nỗi nhớ khảm vào tận xương cốt, ngày ngày đêm đêm chưa hề bị gián đoạn.

Hai người dây dưa ngã xuống giường, Du Thiên Linh đột nhiên ôm bụng, vội vàng duỗi tay ngăn Thời Hoài Kim lại: “Đừng, áp đến bụng……”

Thời Hoài Kim vừa nghe lời này liền cuống quít hoàn hồn, chân tay luống cuống nhìn về phía bụng nàng: “Thế nào? Rất đau sao?”

Du Thiên Linh thò tay ra lưu luyến sờ mặt hắn, lắc đầu: “Không đau, vừa rồi hình như hài tử giật mình.”

Tháng lớn như hiện nay là thời điểm hài tử hoạt bát nhất, Thời Hoài Kim đưa lỗ tai qua: “Ta muốn nghe một chút.”

Hắn nghiêm túc lắng nghe, động tĩnh rất nhỏ đều có thể khiến hắn lộ ra thần sắc mừng rỡ, biểu tình giống hệt hài tử.

Du Thiên Linh nhìn hắn, sắc mặt nàng không khỏi trở nên nhu hòa, mọi cực khổ bởi vì mang thai hài tử trong mấy tháng qua nàng đều không thèm để ý, thậm chí cảm thấy rất đáng giá.

“Thiên Linh, hình như hắn động!”

“Đúng vậy, hắn động, gần đây hắn thường xuyên động, càng về đêm càng hoạt bát.” Du Thiên Linh vừa nói vừa vén xiêm y lên , bụng mỡ của nàng rất mỏng, hắn có thể nhìn rõ nắm tay nhỏ bé đang giơ lên kia, thời điểm hài tử động đến lợi hại thậm chí hắn có thể nhìn rõ đầu và cánh tay của hắn ở nơi nào.

Thời Hoài Kim nhìn vật nhỏ đang quay cuồng trong bụng Du Thiên Linh , hắn cảm thấy đau thay cho Du Thiên Linh: “Có phải rất đau hay không?” Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng, ôn tồn trấn an nói, “Bé ngoan, đừng làm ồn đến nương.”

Vật nhỏ kia giống như cảm giác được , nắm tay nhỏ bé chạm vào lòng bàn tay Thời Hoài Kim, Thời Hoài Kim hét lên: “Hắn đυ.ng vào ta!”

Du Thiên Linh đối diện với hai tròng mắt vừa mừng vừa sợ của hắn, không khỏi cười ra tiếng : “Nhìn huynh kinh ngạc kìa, huynh có thể sờ được hắn, chẳng lẽ hắn không thể sờ lại huynh sao? Vật nhỏ này cũng không chịu thua kém đâu.”

Thời Hoài Kim lại giơ tay ra sờ, cảm thụ được vật nhỏ bên trong đang tương tác với mình, tâm tình thập phần kỳ diệu. Đây là hài tử của hắn, hắn sẽ nhanh chóng được gặp mặt hài tử của mình……

Hắn hôn một cái lên bụng nàng, hốc mắt có chút nóng lên: “Thiên Linh, ta thiếu chút nữa thì bỏ qua khoảnh khắc kỳ diệu này.”

Du Thiên Linh khẽ vuốt sợi tóc nhu thuận trên đỉnh đầu hắn: “Rất nhanh huynh có thể nhìn thấy hài tử được sinh ra.”

Hắn không biết có phải bởi vì câu cảm thán trước khi rời đi của hắn hay không, nên Du Thiên Linh mới mạo hiểm đường xa mà đến đây ngay lúc này, khiến cho hắn có cơ hội nhìn thấy hài tử của hắn được sinh ra, hắn cảm thấy mình là người may mắn nhất trên thế gian này, có thể có được nữ tử tốt nhất trên thế gian.

“Thiên Linh, cảm ơn nàng.”

Du Thiên Linh khẽ cười một tiếng: “Đồ ngốc, cảm tạ ta làm gì? Ta tới nơi này là vì có chính sự muốn làm, nên mới thuận tiện gặp huynh thôi.”

Thuận tiện chỗ nào, nếu là thuận tiện sao nàng lại đưa Khi Hoài Ân đến, còn giúp hắn nghĩ ra kế sách kim thiền thoát xác? Nàng chính là người mạnh miệng.

Đôi phu thê ôm nhau ôn tồn, bên ngoài có người gõ cửa: “Điện hạ, nên dùng bữa tối.”



Thời Hoài Kim cũng không dám để tức phụ bị đói, giúp nàng mặc tốt xiêm y, bọc kín mít đỡ nàng ra bên ngoài dùng bữa.

Du Thiên Linh cười nói: “Còn không phải là mang thai sao? Ta thấy huynh đều coi ta như phế vật rồi.”

Thời Hoài Kim lắc đầu: “Ta thấy mắt cá chân của nàng cũng sưng lên rồi, đỡ nàng một chút, miễn cho té ngã.”

Du Thiên Linh mỉm cười, tùy ý hắn đỡ. Kết quả thời điểm ăn cơm Thời Hoài Kim còn muốn đút cho nàng, tuy rằng Du Thiên Linh có chút lúng túng, nhưng nhìn bộ dáng ân cần kia của hắn, thôi thì tùy hắn đi.

“Cũng không biết khi nào bảo bảo mới ra đời.”

Du Thiên Linh nuốt đồ ăn trong miệng, suy đoán nói: “Chắc hẳn sẽ không lâu lắm.”

Thật sự không lâu lắm, buổi tối thời điểm đôi phu thê đang ngủ, bụng Du Thiên Linh đột nhiên phát động, Thời Hoài Kim bởi vì lâu ngày không gặp tức phụ quá hưng phấn, vốn dĩ hắn ngủ cũng không sâu, nghe thấy tiếng động từ Du Thiên Linh ở bên cạnh hắn liền tỉnh dậy: “Thiên Linh, làm sao vậy? Đau bụng sao?”

Du Thiên Linh cắn răng gật đầu: “Ừ, hình như lại động, lúc này động có chút lợi hại……”

Thời Hoài Kim nghe ra Du Thiên Linh đang khó chịu, vội vàng xuống giường đốt đèn, trên trán Du Thiên Linh đều đã đổ mồ hôi, hắn vừa xốc chăn lên liền thấy, phía dưới mông nàng ướt một mảng lớn, sợ rằng đã vỡ nước ối.

“Thiên Linh! nàng muốn sinh rồi! Nàng chờ một lát, ta lập tức gọi người chuẩn bị đồ , ta đỡ đẻ cho nàng!” Nói xong Thời Hoài Kim không dám chậm trễ nhanh chóng chạy ra ngoài đi gọi người.

Thời điểm Du Thiên Linh mang thai tám tháng, thái y, bà đỡ gì đó đều đã được chuẩn bị tốt, vừa nghe Du Thiên Linh muốn sinh, hạ nhân trong viện liền lập tức làm việc ngay ngắn có trật tự.

Bà đỡ là lão ma ma trong cung, nói với Thời Hoài Kim : “Phò mã gia, thỉnh ngài tránh mặt, lão nô sẽ đỡ đẻ cho điện hạ.”

Thời Hoài Kim lắc đầu nói: “Ta tới, ngươi ở một bên nhìn là được rồi.” Hắn cầm khăn lau mồ hôi cho Du Thiên Linh, “Thiên Linh, tin tưởng ta, ta nhất định sẽ giúp nàng và hài tử của chúng ta được bình an.”

Nam nhân đỡ đẻ cũng không phải không có, nhưng nào có phu quân đỡ đẻ cho chính thê tử của mình? Bà đỡ lại khuyên: “Phò mã gia, nữ nhân sinh con đối với nam nhân mà nói là điều đen đủi, cần phải tránh mặt.”

Du Thiên Linh vừa nghe lời này liền nổi giận: “Nương, lão tử sinh hài tử cho hắn, hắn còn dám ngại đen đủi? Các ngươi đều cút hết đi! Để Phò mã lưu lại!”

Hiện tại ai cũng không dám chọc tới Du Thiên Linh, nên chỉ lưu lại Thời Hoài Kim cùng Bích Hà làm trợ thủ.

Thời Hoài Kim muốn đỡ đẻ cho Du Thiên Linh cũng không phải xúc động nhất thời, thời điểm hắn biết được Du Thiên Linh có thai , hắn vẫn luôn tìm hiểu các công việc có liên quan, sau này khi biết được nàng tới Đậu Châu, hắn lại tìm mấy bà đỡ để lãnh giáo kinh nghiệm, còn cách mành quan sát một lần, lúc này trong lòng không nói thập phần nắm chắc, nhưng cũng có thể không hoảng không loạn.

Hắn cầm tay Du Thiên Linh nói: “Thiên Linh, ta có thể làm được.”

Du Thiên Linh có chút gian nan gật đầu: “Ta tin huynh……” Nói chưa hết lời, nàng liền đau đến mức cắn răng.

Thời Hoài Kim đau lòng không thôi, vội vàng cho nàng cắn khăn, bắt đầu đỡ đẻ cho nàng.

Thân thể Du Thiên Linh rất tốt, bởi vì vóc dáng cao nên xương chậu cũng tương đối rộng, mà hài tử lại đủ tháng, thập phần có sức lực, không bao lâu liền nhìn thấy đầu, hài tử đang ra sức muốn ra bên ngoài .Tuy nhiên Thời Hoài Kim lại không có tâm tình vui sướиɠ khi nhìn thấy hài tử, trong lòng hắn đang đau lòng cho Du Thiên Linh, qua một trận này, hắn mới biết nàng vì sinh đứa nhỏ này rốt cuộc đã phải trải qua bao nhiêu cực khổ, hắn hận không thể gánh vác tất cả những đau đớn thay nàng……