Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cả Tu Chân Giới Đều Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta

Chương 10: tiểu đồ đệ 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
47.

"... Đệ đừng nói nữa. Ta không... Á á á."

Chưa nói hết câu thì Mạnh Huy đã hét lên vì bị Hạ Chi Vũ vươn móng vuốt ấn vết thương một cái. Rõ ràng đau tới hét lên nhưng vẫn cam chịu không nói. Hạ Chi Vũ ngày trước cũng từng thế. Để rồi toàn bộ công sức đều bị đồng nghiệp cướp. Khổ mà không nói được.

"Sư huynh, tại sao không nói mình bị thương vì cứu họ?"- Triệu Lâm vừa băng bó vừa hỏi.

"..."- Mạnh Huy thở dài, chỉ khẽ nói.- "Ta không muốn họ nghĩ ta cứu vì muốn đền đáp. Với cả, hai đệ thấy mà. Ta không sao. Vẫn dư sức săn ma thú cho Chi Vũ."

Hạ Chi Vũ nín lặng, không hiểu sao đưa tay xoa xoa đầu tam sư huynh. Nhưng cũng không quên tiện tay nhét vào miệng sư huynh nhà mình một đống đan dược. Hại sư huynh nghẹn hồi lâu.

48.

Mà bên kia, Điệp Chi Lan lúc nãy cũng nghe mùi máu từ phía vị đệ tử của Thiên Sơn môn. Tuy nàng có ấn tượng xấu với y và cả tiểu sư đệ nhà y. Nhưng người ta đã cứu mình. Nên Điệp Chi Lan cũng không muốn phủi sạch ân tình. Chỉ nhẹ nhàng cầm theo một ít đan dược mang qua.

Lúc mới vào bí cảnh đã thấy tiểu sư đệ Hạ Chi Vũ của Mạnh Huy. Điệp Chi Lan vốn không thích tên tiểu tử này. Chính hắn là người đã vạch trần chuyện Mạnh Huy ái mộ nàng. Vì chuyện đó mà Điệp Chi Lan rất ghét họ. Nhưng sau chuyện ở đại hội tông môn. Điệp Chi Lan đã có cái nhìn khác. Nàng cảm thấy họ... Cũng không xấu xa. Chỉ hơi đần a!

Điệp Chi Lan cùng các sư muội đi tới nơi đệ tử Thiên Sơn môn nghỉ ngơi. Cũng vừa hay nghe được tiếng lòng của Hạ Chi Vũ.

[Tam sư huynh thật ngốc. Lại cứu họ nhưng đổi lại vẫn bị người ta ghét.]

Cứu? Lại cứu? Không phải lúc nãy là lần đầu tiên Mạnh Huy giúp họ sao? Điệp Chi Lan thoáng ngừng chân. Ra hiệu cho các sư muội ở sau im lặng. Trực giác mách bảo nàng nên nghe hết.

[Haiz ta nhớ rồi. Lần đánh bí cảnh một năm trước. Lúc đó tam sư huynh về người đầy thương tích. Còn bị nhiễm ma khí nặng nề. Nếu sư tôn và nhị sư bá không kịp thời chữa trị thì huynh ấy đã suýt bị vỡ cả đan điền. Nhưng khi tỉnh thì gặng hỏi mãi chỉ bảo mình xui xẻo đυ.ng phải ma thú cấp cao.]

[Nào có ai biết. Lần đó huynh ấy thế mà tình cờ gặp các đệ tử Thanh Tâm môn đang chật vật chiến đấu với ma thú. Họ gục gần hết chỉ còn Điệp cô nương kia. May mắn thay vừa lúc Điệp cô nương ngất thì Mạnh Huy đã kịp xông tới...]

Mạnh Huy nghe thấy tiếng lòng của tiểu sư đệ, suýt thì bật dậy can ngăn thì bị Triệu Lâm kéo ghì lại băng bó vết thương. Sẵn bịt cả miệng không cho y phản bác. Lòng thầm cổ vũ sư đệ: "Nói tiếp đi."

Hiển nhiên Hạ Chi Vũ cũng không phụ lòng tứ sư huynh nhà mình. Y bắt đầu nghĩ, nghĩ một phát nói hết sạch.

Mà bên Thanh Tâm môn kia. Điệp Chi Lan thoáng chấn kinh. Tên sư huynh của Điệp Chi Lan cảm thấy lạnh sống lưng. Chỉ biết trân trân nhìn sư muội nhà mình. Toan có ý kéo đi nhưng bị gạt tay ra.

49.

[Tam sư huynh thật sự ngốc, rõ ràng chính mình đã cứu họ một mạng. Rõ ràng bị thương nặng nhưng vẫn cố gắng kéo họ tới chỗ an toàn rồi cho họ ăn đan trị thương. Còn hút sạch độc tố cho Điệp cô nương kia. Mà đần tới nỗi mãi nhìn sợ nàng ta bị nhiễm độc tới mức quên miệng đang ngậm máu độc mà nuốt luôn. Bảo sao lúc về trúng độc nặng thế.]

[Mà công nhận nha. Thanh Tâm môn rõ ràng chính nhân quân tử thế. Nhưng lại có tên môn đồ xảo quyệt ăn cướp ân tình của người khác. Tam sư huynh chật vật cứu người thế. Sau thấy hắn là đồng môn người ta đến nên mới an tâm giao họ cho hắn rồi rời đi. Ôm một thân trọng thương bò về tông môn.]

Hạ Chi Vũ thầm nghĩ. Không khỏi rít lên ai oán.

[Mà tên đó, cái tên khốn nạn đểu cáng mưu mô ấy. Thế mà lúc mấy người kia tỉnh lại dám nói chính mình đã hạ ma thú và cứu họ. Còn tỏ ra ân cần chu đáo thu phục lòng mỹ nhân. Mẹ kiếp. Hắn mà đủ trình hạ con đó á? Còn chả đáng để nó chùi đít.]

[Chưa kể sau đó hắn còn vu khống huynh ấy. Nói tam sư huynh rõ ràng thấy họ bị nạn nhưng thấy chết không cứu. Còn bỏ chạy. Ủa? Chứ không phải đó là ngươi à? Ngươi chạy còn nhanh hơn chuột thấy mèo đấy. Khiến đệ tử Thanh Tâm môn sau đó ghét tam sư huynh thấy rõ. Tội sư huynh nhà ta. Rõ ràng cứu người, người không cảm tạ thì thôi. Còn mang tiếng xấu.]

[Điệp cô nương cảm kích hắn. Còn tặng cả tín vật cho hắn. Mà hắn? Hắn nhận chứ. Nhưng nhận rất nhiều. Hôm đó tam sư huynh cứu bao nhiêu cô nương đi cùng Điệp cô nương là bấy nhiêu tín vật hắn nhận. Mẹ cái thằng sở khanh. Bất tài vô dụng xấu hơn chó mà nghĩ mình là trạn vương tiêu sái à?]

[Lại nói tới đại hội tông môn. Hắn là đối thủ của tam sư huynh. Ta phi. Cái loại mặc quần chưa chặt để tụt tiết khố không hay biết mà tự nhận có bản lĩnh thắng huynh ấy à. Rớm đã thua rõ ràng nhưng còn già mồm bảo tam sư huynh chơi xấu. Biết thân biết phận chút đi. Tính ra tam sư huynh còn nương tay không dùng sát ý đấu như hắn. Chứ nếu huynh ấy dùng hết sức. Ngươi chắc chỉ còn cái xác rỗng tuếch.]

[Ew ơi thật mất mặt thay cho Thanh Tâm môn có loại môn đồ này. Ô uế vãi lờ. Ta thao. Ta nhất định sẽ canh cơ hội trả thù cho tam sư huynh. Cắt trụi tóc hắn.]

[...]

Một quãng lặng thinh. Chỉ có Triệu Lâm cười hề hề bật ngón cái đưa về phía Hạ Chi Vũ. Mà Hạ Chi Vũ thì cứ mãi thao thao bất tuyệt trong lòng. Không hay biết mọi sự tình của tam sư huynh đã được mọi người hiểu. Còn tên sư huynh của Điệp Chi Lan. Nhận lấy vô vàn ánh mắt đầy chán ghét từ đồng môn của mình. Chỉ biết chết lặng không dám phản bác gì.
« Chương TrướcChương Tiếp »