Chương 6

Thấy Sầm Nguyên không nói nữa, Hạ Mộc Mộc nhân cơ hội nói: "Nhanh lên chơi trốn tìm với cháu!"

Sầm Nguyên nhướng mày: "Nếu chú không chơi thì sao?"

Hạ Mộc Mộc không ngờ Sầm Nguyên lại không nể mặt mình như vậy, lập tức bắt đầu vung tay ăn vạ: "Chú không chơi với cháu, vậy cháu sẽ không ăn cơm đâu~"

Sầm Nguyên suýt bật cười: "Được thôi, tùy cháu."

Dù sao người đói cũng không phải anh.

Hạ Mộc Mộc chớp chớp mắt ngơ ngác, nhất thời không phản ứng kịp.

Trước đây, cậu dùng chiêu không ăn cơm để đe dọa người khác, luôn luôn thành công, những người đó sẽ lập tức đồng ý yêu cầu của cậu, sau đó dỗ dành cậu ăn cơm.

Không ngờ ông bố dượng xấu xa này lại còn cười nhạo cậu!

Đáng ghét!

Chẳng mấy chốc, người giúp việc đã mang bữa sáng lên.

Sầm Nguyên đã đói từ lâu, nhìn thấy bữa sáng, đôi mắt lập tức sáng lên.

Anh vừa nhìn đã thích bánh bao nhân cua, vỏ mỏng nhân nhiều, nước thịt ẩn hiện bên trong, chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta thèm ăn.

Anh lập tức đưa tay lấy một cái, cắn một miếng, thỏa mãn phát ra một tiếng thở dài.

Đây mới là cuộc sống mà con người nên có mà.

Kiếp trước anh quá bận rộn, ngày nào cũng biểu diễn hoặc tham gia các hoạt động linh tinh. Xét cho cùng, anh là trụ cột của cả nhóm nhạc nam, không ngoa khi nói rằng, lý do nhóm nhạc của họ có thể nổi tiếng, cuối cùng trở thành nhóm nhạc đỉnh lưu, anh chiếm phần lớn công lao.

Chỉ là điều đó cũng khiến anh không bao giờ có một giây phút thư giãn, chứ đừng nói đến việc thưởng thức bữa sáng một cách nhàn nhã như thế này.

Hạ Mộc Mộc vẫn còn đang giận dỗi, quyết tâm không ăn sáng.

Cậu bé chờ Sầm Nguyên thỏa hiệp với mình, sau đó dỗ dành cậu ăn sáng.

Tuy nhiên, cậu chờ mãi, chờ đến khi bụng cậu bắt đầu kêu ùng ục, vẫn không thấy Sầm Nguyên nói gì.

Hạ Mộc Mộc bề ngoài tức giận đứng một bên, nhưng ánh mắt lại lén lút liếc về phía Sầm Nguyên, muốn xem ông bố dượng xấu xa này đang làm gì.

Sau đó, cậu thấy Sầm Nguyên đang ăn với vẻ mặt thỏa mãn, ăn xong một cái lại nhanh chóng cầm cái thứ hai, thậm chí còn nheo mắt lại.

Đồng thời, mùi thơm của bánh bao cũng theo không khí bay tới.

Chiếc mũi nhỏ của Hạ Mộc Mộc khẽ động đậy, sau đó thèm thuồng nuốt nước miếng.

Bụng đói quá hu hu hu~

Chẳng mấy chốc, cậu bé lại lấy lại tinh thần.

Không được, cậu tuyệt đối không thể khuất phục trước ông bố dượng xấu xa!

Sầm Nguyên ăn xong hai cái bánh bao nhân cua, cuối cùng cũng nhớ ra bên cạnh còn có một đứa trẻ nghịch ngợm.

Anh cợt nhả hỏi Hạ Mộc Mộc: "Cháu thực sự không ăn à?"

Hạ Mộc Mộc nuốt nước miếng, ngẩng cao đầu: "Không ăn~"

Trừ khi bố dượng hỏi lại cậu một lần nữa.