Chương 109: Đại lão là Lệ quỷ (9)

Lần thứ hai trở lại dưới tàng cây hòe cũ ở nửa sườn núi phía sau thôn, có thể là bởi vì chờ đợi thật sự là quá lâu, cũng có thể là sợ mình tràn đầy chờ mong vui mừng lần nữa thất bại, thiếu niên ban đầu còn đang ngồi dưới tàng cây kiên nhẫn chờ đợi, chỉ chốc lát sau liền lần nữa đứng lên, bắt đầu đi xung quanh thân cây to, thậm chí cây cối chen chúc bên cạnh, hoa hòe thấm hương tuyết trắng cũng không cách nào khiến hắn yên tâm ổn định lại.

Thẳng đến khi nhìn thấy trên đường núi xanh biếc hiện ra một điểm nho nhỏ đi về phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng của thiếu niên lúc này mới thả lỏng xuống, khóe môi mím chặt cũng theo đó nhếch lên một độ cong nho nhỏ, ngay cả hai chân cũng không cách nào khống chế đi thẳng đến điểm nhỏ màu hồng phấn kia, bước chân càng lúc càng lớn, càng bước càng nhanh.

Gốc cây tùng lúc trước vẫn còn quá gần thôn, hơn nữa mẫu thân A Bảo cũng gọi đến nóng nảy, sợ bị người khác phát hiện, A Bảo lúc này liền bảo Cổ Mẫn đi chỗ cũ bọn họ hẹn trước kia, ở dưới gốc cây hòe chờ nàng, tự mình trở về ăn cơm trước, sau đó tìm cơ hội lén lút chạy ra ngoài.

Vì vậy, có một cảnh tượng như bây giờ.

A Bảo chân ngắn, đi không bao lâu, liền gặp Cố Mẫn đã đi xuống.

Cơ hồ vừa nhìn thấy Cố Mẫn, tiểu nha đầu liền lập tức nâng lên một khuôn mặt tươi cười xán lạn, kinh hỉ khó hiểu, sau đó nàng không thể chờ được nữa đưa đôi đang túm xiêm y nặng trĩu, vội vàng nói, "Cố ca ca, nhanh, mau, quá nặng, tay A Bảo đều muốn gãy, nhắc không nổi nữa, huynh mau giúp A Bảo xách!”

Một đoạn nói như vậy khiến lời nói của Cố Mẫn đã đến bên miệng hỏi lại nuốt trở về, sau đó nghe lời chạy tới cầm một bên xiêm y cho tiểu cô nương, hai người cứ như vậy duy trì tư thế, di chuyển đến dưới tàng cây hòe cũ.

Vừa đứng lại, A Bảo liền ngẩng đầu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó nhìn cây hòe xanh trắng, ánh mắt sáng lấp lánh nói: "Rất nhiều hoa hòe a, muội muốn ăn bánh hoa hòe do a nương làm, bánh hoa hòe!”

Cô nương tuổi còn nhỏ, trong đầu tạm thời còn không chứa được thứ gì quá phức tạp, ngoại trừ ăn chính là chơi.

"Cố ca ca, Cố ca ca, huynh đã ăn bánh hoa hòe chưa?"

A Bảo theo bản năng quay đầu nhìn về phía Cố Mẫn bên cạnh.

"Chưa..."

Thiếu niên thành thật lắc đầu, đừng nói là bánh hoa hòe, cho dù là bánh bao bình thường hắn cũng chưa từng ăn qua.

"Thật đáng tiếc, huynh cũng không biết, bánh hoa hòa quá thơm ngon, huynh cũng chưa từng nếm qua. Nhưng mà không sao, đợi qua mấy ngày sau khi a nương làm, muội trộm mấy cái cho huynh nếm thử được không, tay nghề của a nương muội cũng tốt lắm!”

A Bảo khoe khoang như vậy.

Bên kia, Cổ Mẫn vừa định lắc đầu cự tuyệt, lại lo lắng sau khi cự tuyệt, ngay cả mặt tiểu cô nương hắn cũng không gặp được, cứng rắn biến thành gật đầu, quả nhiên, chiếm được một nụ cười ngọt ngào của Tiểu A Bảo.

Nàng cười, khóe miệng thiếu niên cũng theo đó nhếch lên.

Hắn chính là khống chế không được, chỉ cần A Bảo vui vẻ, hắn cũng sẽ vui vẻ vô cùng.

Hai người cười ngây ngô một lát, tiểu cô nương lúc này mới phản ứng lại làn váy của mình còn bảo Cổ Mẫn xách cho nàng, lúc này liền vỗ nhẹ tay đối phương.

"Ai nha, Cố ca ca huynh thật ngốc a, đều đã đến rồi, sao huynh còn giúp muội xách váy, mau buông xuống, muội chính là vụиɠ ŧяộʍ mang theo rất nhiều đồ ăn ngon vui vẻ đi lên đây!"

Nàng vừa nói chuyện, Cố Mẫn liền thuận theo buông hai tay bỏ làn váy của nàng xuống.

Sau đó liền nhìn thấy tiểu cô nương giống như làm ảo thuật, từ trong làn váy buộc chặt lấy ra một thứ, vừa cầm vừa hưng phấn giới thiệu: "Lúc trước muội không phải ngã bị thương ở chân sao, sau đó ngoại tổ phụ còn có cữu cữu, di di bọn họ đều đến thăm muội, mang cho muội rất nhiều đồ ăn ngon, hồ lô đường, năm viên này là ta đặc biệt giữ lại cho huynh, nhưng là có chút biến dạng, Cố ca ca huynh hãy ăn a..."

Trong lúc nói chuyện, tiểu cô nương vươn tay, nhấc lên một quả hồng diễm diễm, khi thiếu niên còn chưa kịp phản ứng, bất ngờ nhét vào trong miệng hắn, sau đó đưa ngón tay còn dính vị ngọt liền đưa vào trong miệng mình liếʍ liếʍ, lúc này mới chờ mong vô cùng hỏi: "Thế nào, thế nào? Nó có phải rất ngọt không?”

A Bảo còn đưa tay khoa tay múa chân.

Cùng lúc đó, Cố Mẫn nhìn tiểu cô nương rõ ràng đã thèm ăn không chịu được, nhưng vẫn có thể để dành cho hắn kẹo hồ lô ngon như vậy, trong lúc nhất thời, không chỉ là miệng ngọt, mà ngay cả trong lòng cũng ngọt ngào như uống mật ong ngọt nhất trong núi, suốt hai tháng lo lắng sợ hãi đã sớm bị hắn quên đến chín tầng mây.

Lúc trước muốn mở miệng hỏi đối phương hai tháng nay vì sao không tới tìm hắn, cuối cùng cũng quên không hỏi, lúc này trong lòng chỉ còn lại nụ cười ngọt ngào của tiểu cô nương.

Thấy Cố Mẫn dùng sức gật gật đầu, A Bảo liền cười càng lớn, lập tức tiếp tục giới thiệu cho Cố Mẫn thứ tốt nàng mang đến, hạt dẻ ngọt, kẹo dẻo ngon, bánh bao giòn tan, bánh bao vừa mới hấp xong trong nhà, con quay nhỏ mà biểu ca mang cho nàng, vân vân mây mây...

Càng nghe nàng giới thiệu, mặt mày Cố Mẫn lại càng nhu hòa hơn, về sau, ngay cả hắn cũng không biết, nụ cười trên mặt hắn rốt cuộc lớn bao nhiêu, ánh sáng trong mắt lại sáng bao nhiêu.

Cố Mẫn không rõ, trên đời này sao lại có tồn tại người đáng yêu như A Bảo, khiến hắn yêu thích thậm chí cũng không biết phải làm sao bây giờ mới tốt.

Nhìn thấy A Bảo, lòng tràn đầy vui mừng may mắn giống như là năm bảy tuổi lần đầu tiên nhìn thấy cầu vồng sau cơn mưa, không không, phải nói so với nhìn thấy cầu vồng còn vui vẻ, còn thỏa mãn hơn.

Nếu như không phải A Bảo còn ở đây, hắn cũng đã trưởng thành, thiếu niên thậm chí còn muốn hướng về phía bầu trời trong xanh rống to một tiếng, để đem tất cả vui sướиɠ của mình phóng thích ra ngoài.

A Bảo mang đến mấy thứ này, nói là mang đến cho Cổ Mẫn, nhưng cuối cùng dưới sự cố ý của thiếu niên, hầu hết đồ ăn vẫn là vào bụng tiểu cô nương, nhất là mấy viên kẹo hồ lô còn lại, ngoại trừ viên A Bảo cho hắn ăn ra, thiếu niên cũng chưa từng ăn qua viên thứ hai nữa.

Hắn thích kẹo hồ lô ngọt ngào, nhưng hắn càng thích A Bảo hơn.

Vì thế thẳng đến lúc sắp rời đi, A Bảo mới phát hiện mình đã ăn điểm tâm no đến mức không đi được, lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, Cố Mẫn thế nhưng đem mấy thứ này hầu hết đều cho nàng ăn!

"Cố ca ca!"

A Bảo vừa tức giận cố gắng mang đồ ăn cho hắn, vừa tức giận chính mình thèm ăn, lập tức dậm chân: "Huynh....Lần sau huynh không được như vậy, mấy thứ này đều là muội mang đến cho huynh ăn, huynh không được cho muội ăn nữa!”

"Nhưng mà, ta nhìn thấy A Bảo ăn, so với ta tự mình ăn còn vui vẻ hơn."

Nghe A Bảo tức giận nói, Cố Mẫn lo lắng nàng thật sự tức giận vội vàng mở miệng giải thích.

Nói xong có thể lo lắng tiểu cô nương không tin, còn bổ sung một câu: "Thật sự, A Bảo ăn vui vẻ, ta cũng vui vẻ!"

Nghe đến đây, tiểu cô nương tức giận giống như bị người ta đâm một cái lỗ nho nhỏ, chỉ chốc lát sau đã lộ sạch, ngơ ngác ngửa đầu nhìn thiếu niên đứng trước mặt nàng: "Cố ca ca..."

"Ừ?"

“Huynh thật tốt!”

"A Bảo càng tốt!"

“Không không không, Cố ca ca mới là tốt nhất!”

"A Bảo là cô nương tốt nhất trên đời này."

“Cố ca ca mới là tốt nhất trên đời này!”

...

Từ đó trở đi, tiểu cô nương A Bảo chạy lên núi càng chăm chỉ hơn, thậm chí vừa có cái gì đó kỳ lạ, thú vị, hoặc là ngon, trước tiên nghĩ đến chính là cùng Cố ca ca của nàng chia sẻ.

Ngày hôm nay, bởi vì trong thôn có nhà cưới thê tử, A Bảo tuổi còn nhỏ cũng bị a nương cùng a nãi dẫn theo đi ăn rượu mừng, bởi vì a nương a nãi ở đằng sau hỗ trợ, nam khách bên kia vừa mới mở tiệc, A Bảo đã bị a nãi nhà mình nhét một túi viên hoàn tử, ngoan ngoãn ngồi ở bãi đất trống ở bếp phía sau chậm rãi ăn.

Vừa ăn vừa thừa dịp mọi người không chú ý, lén lút nhét mấy viên hoàn tử vào trong túi, trong đầu lại nghĩ đến viên hoàn tử ngon như vậy, lát nữa nhất định phải mang lên núi gọi Cố ca ca nếm thử.

Chờ nàng giấu xong, lại đến lúc ăn trong chén của mình, lại không biết một đạo bóng đen từ bên cạnh nàng vọt qua, cúi đầu, trong tay A Bảo đừng nói viên hoàn tử, ngay cả chén cũng không có.

Mà cách nàng không xa ngược lại có một tiểu tử đen xì, đang cầm ché của A Bảo, hết lần này đến lần khác nhét viên hoàn tử vào miệng, bộ dáng gấp gáp của con khỉ kia giống như là mấy ngày không ăn no, cứng rắn nhét vào thiếu chút nữa trợn trắng mắt.

"Ngươi..."

A Bảo nhíu chặt mày một cái.

Hắc tiểu tử bên kia xem như lấy lại tinh thần, thấy A Bảo nhíu mày, còn hướng mí mắt của mình kéo xuống, làm mặt quỷ.

Vừa nhìn liền biết tiểu tử xấu xa này hẳn là bên ngoài thôn tới, quan hệ của tiểu đồng bọn trong thôn cùng nàng đều không tệ, sẽ không cướp của nàng ăn, càng sẽ không làm mặt quỷ với nàng.

Nghĩ tới đây, A Bảo mới không có tâm tình nháo với loại tiểu tử xấu xa này, xoay người đi về phía phòng bếp.

Ai ngờ nàng mới đi được hai bước, một cỗ lực đạo lập tức từ phía sau đánh tới, tóc của nàng bị người từ phía sau dùng sức kéo xuống, thiếu chút nữa làm nàng loạng choạng.

Mạnh mẽ xoay người, đứng phía sau không phải tiểu tử đen nhánh kia còn có thể là ai.

Thấy nàng quay đầu lại, còn đắc ý nhếch miệng cười to với nàng.

Lần này A Bảo cũng không nhịn được nữa, lớn như vậy nàng còn chưa từng chịu qua ủy khuất như thế, không chút do dự liền xông lên, khi đối phương còn chưa hoàn toàn phản ứng lại, giơ tay đẩy hắn ta ngã xuống đất.

Hắc tiểu tử bị đẩy ngã, cả người đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhếch miệng rồi lớn tiếng khóc.

Tiếng khóc của hắn cũng thành công dẫn tới một vị phụ nhân gầy đen, dường như vừa nhìn thấy hắc tiểu tử ngã trên mặt đất, phụ nhân liền vội vàng hét lên.

“A Nương, đẩy!”

Mẫu thân nhà mình vừa đến bên cạnh mình, hắc tiểu tử liền không chút do dự chỉ vào A Bảo bắt đầu cáo trạng.

“Mới không phải, là hắn cướp chén của ta trước, còn kéo tóc ta!”

A Bảo liều mạng giải thích.

“Nói bậy, bảo bối ngoan nhà ta sẽ không làm như vậy!”

Phụ nhân rất không nói lý lẽ, ôm lấy hắc tiểu tử trên mặt đất, xoay người thấy bốn phía không có ai lại tiến về phía A Bảo.

“Ngươi làm gì!”

Đúng lúc này một tiếng hét lớn nhất thời vang lên phía sau A Bảo.

Ninh gia a nãi đến rồi.

Tiến lên liền vội vàng kéo A Bảo ra phía sau mình: "Ngươi là người gì vậy? Làm thế nào một người lớn có thể đẩy một đứa trẻ?”

Thấy Ninh gia a nãi đi ra, phụ nhân cũng có chút chột dạ, nhưng vẫn gân cổ lớn tiếng nói: "Làm sao, làm sao, ai bảo tiểu nha đầu này đẩy bảo bối ngoan nhà ta trước!”

"Ai, ngươi người này..."

Một người phụ nữ gầy gò đen nhẻm như vậy làm sao có thể cãi cọ với a nãi của Ninh gia nhiều năm kinh nghiệm được chứ, không phải, bà ta đã sớm mất đi ưu thế rồi..

Rơi vào thế hạ phong không nói, người xem náo nhiệt xung quanh còn càng ngày càng nhiều, phụ nhân gầy gò ầm ĩ không được a nãi của Ninh gia, thế nhưng đem đầu súng quay sang phía A Bảo, nói nàng là một cô nương gia, tuổi còn nhỏ mà hung hãn như vậy, cẩn thận sau này lớn lên không ai muốn, vân vân.

Lần này có thể coi như là đâm tổ ong vò vẽ.

Đừng nói là Ninh gia a nhũ, ngay cả những người khác của Ninh gia cũng bị chọc giận.

Người phụ nữ gầy đen này thấy sắp lớn chuyện, lúc này ngay cả tiệc cưới cũng không ăn, mặt xám xịt ôm đứa nhỏ nhà mình còn muốn ăn viên hoàn tử bỏ chạy.

Nhưng phụ nhân chạy trốn, lại cung cấp đề tài cho một ít người nhiều chuyện trong thôn.

“Ta nói, phụ nhân kia nói cũng không sai, vốn là đúng rồi, Tiểu A Bảo của Ninh gia được nuôi cũng quá giống như tiểu thư, ngày thường ăn phải ăn ngon, mặc phải mặc tốt, sau này trong thôn ai dám cưới?"

"Đúng vậy, muốn lại giống như a nương của nàng, là người không đẻ trứng, chậc chậc."

“Lời này của ngươi cũng có chút quá rồi!”

...

Lời nói như vậy, tất cả đều rơi vào tại A Bảo trốn ở một bên, lúc này mắt tiểu cô nương liền đỏ lên, ngây ngô chạy ra ngoài.

Chờ nàng phản ứng lại, người cũng đã đi tới dưới tàng cây hòe ở phía sau núi, nước mắt to bằng hạt đậu từng giọt từng giọt rơi xuống.

Nàng có thể nghe hiểu, lập gia đình phu quân gì đó, trước kia cha và a nương cũng đã giải thích với nàng, phu quân chính là người tốt nhất đối với nàng ngoại trừ người nhà ra.

Lúc ấy a nương còn ôm nàng chờ mong, nói sau này A Bảo nhất định sẽ gặp được một phu quân rất tốt.

Nhưng bây giờ, những người này lại nói nàng, nói nàng...

Nước mắt A Bảo càng rơi càng nhiều.

Nàng không hạnh phúc.

Đúng lúc này, một đạo thanh âm kinh ngạc chợt vang lên phía sau A Bảo.

"A Bảo!"

Thanh âm quen thuộc, khiến A Bảo vừa định quay đầu lại, rồi lại cứng rắn ngừng lại, sau đó vội vàng nâng ống tay áo lên dùng sức lau nước mắt.

"A Bảo, thật sự là muội? Sao muội lại đến đây? Hôm qua không phải đã nói với ta là, hôm nay muội muốn đi ăn rượu mừng, cho nên sẽ không tới sao?”

Cố Mẫn cực kỳ vui vẻ, hắn chỉ theo thói quen đi về phía này, lại không ngờ lại nhận được niềm vui ngoài ý muốn như vậy.

Chỉ là đợi hắn đến mới nhận ra có gì đó không đúng: "Muội... A Bảo, muội có phải là đang khóc không?”

Bất ngờ không kịp đề phòng, Cổ Mẫn thậm chí ngay cả thanh âm cũng có chút thay đổi, cả người nhất thời nóng nảy: "Ngươi....Sao muội lại khóc? Không phải nói đi uống rượu mừng sao? Có ai bắt nạt muội sao sao? Hay có chuyện gì vậy? Muội nói chuyện có được hay không, muội không nói lời nào, ta có chút lo lắng..."

Nước mắt A Bảo khiến Cố Mẫn ít nói đều trở nên nhiều lời.

Không ai dỗ còn tốt, Cố Mẫn sốt ruột lo lắng khiến A Bảo nhất thời càng ủy khuất, ngay cả nước mắt cũng càng rơi nhiều.

Cổ Mẫn thấy dỗ dành thế nào, A Bảo vẫn rơi lệ, trong lúc nhất thời sốt ruột cũng không biết phải làm thế nào mới tốt.

Cũng không biết qua bao lâu, A Bảo bên kia khóc đến mức đã bắt đầu nấc lên, Cố Mẫn ngồi ở một bên cũng khổ sở lúc này mới giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, kéo cánh tay A Bảo chạy lên núi.

"Cố....Aii, Cố ca ca, huynh... Huynh đưa muội đi đâu vậy?”

A Bảo có chút không rõ nguyên nhân, mang theo tiếng nức nở hỏi như vậy.

Nhưng Cố Mẫn lại chỉ kéo nàng buồn bực hướng về phía trước.

Hai người cũng không biết chạy bao lâu, Lúc này Cố Mẫn mới bỗng nhiên dừng bước, cũng là lúc này, tiểu cô nương mắt lệ mông lung mới mở lớn miệng, trợn mắt há hốc mồm nhìn một gốc cây hoa lê hoang dã, khổng lồ cách đó không xa.

Trong mắt đầy tuyết trắng, cách xa xa đều có thể ngửi thấy mùi hoa, khiến A Bảo trực tiếp quên khóc, chỉ ngơ ngác nhìn như vậy.

Đúng lúc này, Cố Mẫn chậm rãi buông tay nàng ra, sau đó giống như con bê con, liền chạy về phía dưới gốc cây lê, dùng sức đạp lên thân cây.

Thoáng chốc, hoa rụng bay tán loạn, cánh hoa tuyết trắng rơi xuống, giống như một trận mưa hoa lê.

A Bảo vốn là tâm tính của tiểu hài tử đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó nước mắt trên gương mặt còn chưa khô, đã bắt đầu nhảy nhảy trên mặt đất.

A Bảo muốn vui vẻ điên rồi.

Lớn như vậy nàng chưa từng thấy cảnh sắc xinh đẹp như vậy, nàng vui vẻ đến mức không biết phải làm sao mới được!

"Cố ca ca, Cố ca ca..."

A Bảo hưng phấn không ngừng la hét.

Cố Mẫn ở đầu kia vẫn không ngừng đạp trên thân cây, nghe thấy tiếng cười của A Bảo, cũng theo đó nhếch khóe miệng.

Hưng phấn qua đi, A Bảo chậm rãi ngừng lại, nhìn không chớp mắt bóng lưng bận rộn của thiếu niên, hai tay đột nhiên làm hình cái loa, đặt ở bên miệng mình, dùng hết khí lực toàn thân hô to một tiếng: "Cố ca ca!"

Cho rằng tiểu cô nương có chuyện gì tìm mình, lập tức dừng lại động tác, trong mưa hoa đầy trời nhanh chóng đi tới bên cạnh A Bảo, cúi đầu nghiêm túc hỏi nàng: "A Bảo, muội gọi ta sao? Có chuyện gì vậy? Hoa có đẹp không?”

Quá đẹp!"

A Bảo dùng sức gật đầu.

"Vậy bây giờ muội còn khổ sở sao?"

Cố Mẫn lại hỏi.

Chỉ thấy A Bảo chỉ trợn tròn mắt nghiêm túc nhìn hắn, cũng không có trả lời.

Cũng không biết qua bao lâu, tiểu cô nương mới bỗng nhiên đưa tay kéo cánh tay hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn màu hồng phấn hơi nâng lên, vẻ mặt nhu thuận lại ngây thơ.

"Cố ca ca..."

"Ù?"

“Sau này huynh làm phu quân của muội có được không?”