Chương 10

Sơ Hàn vô cùng hài lòng, đứng dậy phủi tro bụi không tồn tại trên vạt áo, dặn dò Tạ Trường Đình: “Thích thì ăn nhiều một chút, ta đặt ở đây, tự ngươi lấy, ta xuống núi mua giày cho ngươi.”

Tạ Trường Đình mới vừa cắn một miếng điểm tâm, chờ y nuốt rồi nói: “Không cần phiền như thế”

Sơ Hàn đã là không còn ở đây.

Chạy thật nhanh.

Tạ Trường Đình nhắm chuẩn cầm đĩa điểm tâm lên đưa cho hươu con ở một bên đang nhìn chằm chằm vào nó.

Linh Lộc thấy thế lập tức ngậm lấy điểm tâm, hoàn toàn không cảm thấy ngượng khi ăn đồ của ác nhân.

Chờ đến khi Tạ Trường Đình lấy lại điểm tâm, cửa sân bỗng vang lên một giọng nói.

“Có… Có người không?”

Tạ Trường Đình theo tiếng mà “nhìn” qua nhưng không lên tiếng.

Bất quá một cái xích đu to như vậy cùng một con hươu ở trong sân, dù y có chui xuống nệm giường cũng không có khả năng không bị nhìn thấy.

Người tới có lẽ là đang ngẩn người nên không mở miệng nói chuyện.

Thời gian ngẩn người có hơi lâu, Tạ Trường Đình cũng không thúc giục cậu ta, chỉ cầm miếng điểm tâm tiếp theo lên ăn.

Lúc này người nọ mới nhẹ giọng hỏi: “Ngươi… Ngươi là người nào?”

Tạ Trường Đình ho nhẹ một tiếng, mở miệng: “Ngươi xông vào sân nhà ta mà lại hỏi ta là ai?”

Người nọ như bừng tỉnh, vội vàng nói: “Xin lỗi, tại hạ là La Thanh, đệ tử Thương Hạc Sơn, không biết vị này… tiền bối là ai?”

Động tác cắn điểm tâm của Tạ Trường Đình dừng lại.

Đệ tử Thương Hạc Sơn…

Y thả điểm tâm xuống, đạm mạc hỏi: “Sao đệ tử Thương Hạc Sơn lại chạy đến đây?”

La Thanh cũng đang đánh giá người như trích tiên trước mắt này, giống như thần tiên ở trong rừng Tự Tại ngăn cách với thế nhân. Cậu ta không dò xét được linh lực của y, vậy sẽ có hai tình huống, hoặc người này chỉ là một phàm nhân, hoặc người này là cao nhân lánh đời pháp lực thâm hậu, tu vi cao thâm khó đoán.

Không hiểu sao cậu ta lại cảm thấy người này nhất định thuộc vế sau, nếu có y tương trợ, chẳng phải Tu Tiên giới được cứu rồi sao?

La Thanh hai mắt sáng lên, nhưng ngay sau đó cậu ta lại nhận ra người trước mắt này kinh mạch đứt gãy, thần hồn nát đến không thành hình, chỉ còn một hơi thở, so với phàm nhân không có tu vi còn yếu hơn ba phần.

Cậu ta thở dài một hơi.

Tuy nhiên cậu ta lại nghĩ, vết thương này mà đặt trên người người khác thì đã sớm chết rồi, người này lại vẫn sống, nhất định có chỗ bất phàm.

Vì thế cậu ta lấy lại bình tĩnh, nói: “Tiền bối có lẽ đã lâu chưa xuống núi, hiện giờ dưới chân núi đã sớm thay đổi.”

Tạ Trường Đình nằm trên nệm giường như không có một chút trọng lượng: “Làm sao? Lăng Tiêu chết rồi à?”

Y vừa dứt lời thần hồn bỗng dưng tê rần, làm y nhẹ nhàng nhăn mày.

Trong lòng La Thanh nhảy dựng, dám trù ẻo chưởng môn bọn họ như vậy, là địch hay là bạn?

Nhưng giờ cậu ta đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, chỉ có thể nói tiếp: “Chưởng môn…còn mạnh khỏe, bất quá… gần đây động tĩnh ở Ma Vực rất lớn, Ma Tôn tân nhiệm đã triệu tập tất cả Ma tộc, dốc toàn bộ lực lượng bao quanh vây khốn Thương Hạc Sơn và Yêu giới.”

Tạ Trường Đình chịu đỡ thần hồn đau đớn, đầu ngón tay nắm chặt quần áo, sắc mặt lại không thể hiện ra: “Yêu giới… Yêu Vương Bạch Đồng đang làm gì?”

Một sợi thần hồn của y ở trong tay Bạch Đồng.

La Thanh chớp mắt, Yêu giới và Thương Hạc Sơn từ trước đến nay đều giao hảo, có vẻ vị tiền bối này là bạn? Mới vừa rồi cũng không phải trù ẻo chưởng môn bọn họ mà chỉ nói đùa thôi sao?

Cậu ta tức khắc cảm thấy mình đã ngộ ra: “Yêu Vương… hình như lúc trước vẫn luôn tìm một cái… cái đèn gì đó, gần đây đã tìm được rồi nhưng không biết cầm đèn làm gì.”

Đen gọi hồn…

Tạ Trường Đình tựa hồ rất mệt mỏi, không tiếp tục hỏi nữa. Y dựa trên nệm giống như muốn ngủ.

La Thanh thấy thế vội vàng lên tiếng: “Tiền bối nếu quen biết với chưởng môn và Yêu Vương thì xin ngài ra tay cứu giúp, nếu không Tu Tiên giới và Yêu giới sẽ phải trở thành vật trong tay Ma giới!”

Tạ Trường Đình thanh âm lãnh đạm: “Bọn họ chết hay sống có quan hệ gì với ta đâu.”

La Thanh sửng sốt: “Tiền bối không phải là người quen cũ của chưởng môn sao?”

Tạ Trường Đình thả lỏng thân thể, đem trọng lượng cả người đặt trên nệm: “Là người quen cũ, nhưng là là kẻ thù, ngươi cảm thấy ta mà đi thì sẽ giúp gã hay là giúp Ma tộc?”

La Thanh cả kinh: “Ngài muốn giúp Ma tộc?!”

Tạ Trường Đình thở dài, ho khan lên, một trận gió nhẹ vừa lúc thổi bay sợi tóc bạc của y, làm cả người y trở nên suy yếu cực điểm.

Một thân bệnh tật, sao có thể tương trợ người khác?

La Thanh cũng thở dài bất đắc dĩ: “Là đệ tử lỗ mãng, nếu tiền bối không định xuống núi thì đệ tử xin cáo từ trước.”

Tạ Trường Đình dừng ho, sắc môi trắng bệch như vừa bị tra tấn một hồi.

Người lạ đi rồi, Tạ Trường Đình nghiêng đầu chậm rãi ăn hết điểm tâm trong tay rồi bước xuống xích đu. Y lấy thần thức rách nát để xác định phương hướng tản bộ tới cửa sân, giơ tay trực tiếp đυ.ng vào hư không.

Cửa sân đột nhiên xuất hiện một đạo sóng gợn, nguyên bản là kết giới vô hình mà mắt thường không thể nhìn thấy, sau khi y đυ.ng vào thì hiện ra.

Quả nhiên, đây là sợ y ra ngoài tìm chết đi.

Tạ Trường Đình thu hồi tay, lại dùng thần thức quét qua sân một lần, tuy rằng kết giới của Sơ Hàn chỉ bao vây một vùng không lớn nhưng nơi đây vậy mà còn có hậu viện. Y tỉnh lại hai ngày rồi nhưng chưa tắm gội, suối nước nóng ở hậu viện thật ra không tồi.

Y lại bước chân trần đi tới hậu viện, cởϊ qυầи áo trên người ra lại tháo lụa trắng trước mắt xuống, bước xuống suối nước nóng.

Có lẽ do suối nước nóng quá mức thoải mái, y dựa vào bên suối mơ màng sắp ngủ, hoàn toàn không chú ý Sơ Hàn đã trở lại.