Chương 11

Sơ Hàn muốn tìm Tạ Trường Đình rất dễ dàng, biết người nọ ở suối nước nóng nhất định là đi tắm, chỉ là tận mắt nhìn thấy so với suy nghĩ thì khác hoàn toàn.

Giữa màn sương mù bốc lên từ suối nước nóng, thứ nhìn thấy đầu tiên đó là quần áo và dải lụa trắng bị cởi ra đặt bên suối, khói nhẹ cùng sắc trắng đan chéo giống như núi xa.

Hắn nhẹ nhàng đến gần, đẩy đám sương ra, chỉ thấy một thân ảnh gầy gò đang dựa vào bên suối, cách một lớp sương trắng mơ hồ có thể nhìn thấy một thân mình trắng như bạch ngọc, có bọt nước trượt xuống từ đầu vai mượt mà.

Mỹ nhân như hoa cách một tầng sương khói, tuy không nhìn rõ nhưng "tỳ bà che nửa mặt hoa" lại khiến người ta khó quên.

Tạ Trường Đình rất gầy, trên người dường như không có mấy lượng thịt, xương quai xanh dưới cổ đều phá lệ rõ ràng.

Người nọ nghiêng đầu dựa vào bên suối, chiếc cổ mảnh khảnh và đường cong bả vai kéo giãn giống như một đạo huyền ở thế kéo căng, có thể đạn ra tiếng nhạc duyên dáng động lòng người.

Chỉ là người nó thật giống búp bê sứ, môi mỏng nhạt màu, sắc mặt cũng không nước ôn tuyền mà hồng hào thêm chút nào. Tuy nhiên cặp mắt kia rất đẹp, tuy rằng đang nhắm lại nhưng làn mi dày cong vυ"t, giống như lông quạ rũ xuống một bóng râm trên mặt.

Nhắm mắt đã đẹp như, nếu mở mắt…

Sơ Hàn đang nghĩ ngợi, người trong suối nước nóng thoáng chốc mở mắt, đôi mắt đào hoa ẩn chứa lưu li thẳng tắp nhìn về phía hắn khiến hắn mạc danh tim đập nhanh hơn.

Tạ Trường Đình cảm nhận được có người đứng đó, cũng có thể cảm giác được người đến là Sơ Hàn, chỉ là không biết vì sao hắn đứng lâu như vậy.

Y tuy rằng không nhìn thấy nhưng vẫn theo bản năng mở mắt “nhìn” qua.

“Sơ Hàn?”

Không có người đáp lại y, nhưng mấy giây sau y lại nghe tiếng xuống nước, có người bước vào suối nước nóng.

Tạ Trường Đình không nhúc nhích: “Sao ngươi cũng xuống dưới?”

Sơ Hàn tựa hồ đang đi đến gần y, còn lười biếng hỏi y: “Như thế nào, ta không thể tắm sao?”

Tạ Trường Đình một lần nữa nhắm mắt lại: “Đương nhiên có thể.”

Sơ Hàn chậm rãi đi đến bên cạnh y hỏi: “Cởi lụa trắng ra, đôi mắt không đau sao?”

Tạ Trường Đình nhẹ nhàng lắc đầu: “Không đau.”

Y vừa dứt lời, trước mắt liền bị một dòng nước ấm áp phủ lên, người nọ tựa hồ dùng thuật pháp ngưng tụ nước ở lòng bàn tay sau đó dán trên đôi mắt y.

Đau đớn xác thật giảm bớt.

Lông mi y hơi rung động, nói: “Đa tạ.”

Sơ Hàn cười một tiếng: “Ai nha, khách khí như vậy? Ngươi ăn của ta ở chỗ ta dùng đồ của ta, giờ ngươi mới nói cảm tạ không phải quá muộn rồi à.”

Tạ Trường Đình hơi hé miệng: “Vậy…”

Y chưa nói xong Sơ Hàn đã giành trước: “Miễn đi, căn nhà này kỳ thật cũng không thể xem là của ta, như ta gọi là… chiếm núi làm vua.”

Tạ Trường Đình nghe vậy, bên môi mang theo điểm ý cười: “Chiếm núi làm vua… Vua gì? Xà vương?”

Sơ Hàn nhướng mày kinh ngạc hỏi: “Tiên quân vì sao lại cảm thấy chân thân của ta là xà?”

Tạ Trường Đình cảm thụ độ ấm trên mắt, nhàn nhạt nói: “Ngươi rất lạnh.”

Sơ Hàn không khỏi cười nói: “Ta rất lạnh? Ta rõ ràng rất nhiệt tình.”

Tạ Trường Đình: “… Thân thể lạnh.”

“A” Sơ Hàn nhướng mày: “Thân thể lạnh chính là xà sao? Vậy trăm năm trước cứu lúc ta cứu tiên quân, ngươi cũng rất lạnh, hay chúng ta là đồng loại?”

Tạ Trường Đình nhất thời không nói gì, y ngơ ngẩn chớp mắt một cái sau đó nói: “Ngươi nói đúng, là ta hẹp hòi.”

Sơ Hàn mi mắt cong cong nhìn Tạ Trường Đình, hỏi: “Tiên quân muốn biết chân thân của ta là gì không?”

Tạ Trường Đình dừng một chút, giơ tay dời bàn tay đối phương đặt trên mắt mình đi: “Là gì?”

Y đã khá hơn nhiều, cơn đau bỏng cháy nơi mắt đã được dòng nước ấm áp làm dịu đi không ít.

Sau khi Sơ Hàn xác nhận mắt Tạ Trường Đình không có vấn đề gì liền đi cũng dựa vào bên suối nước nóng, nửa thật nửa giả nói: “Yêu tộc nếu bày ra chân thân của mình cho một người không cùng tộc nhìn, tiên quân có biết nghĩa là gì?”

Tạ Trường Đình cười nhạt: “Là gì?”

Sơ Hàn rũ mắt nhìn ý cưới hiện rõ trên gương mặt y, ánh mắt nóng bỏng: “Nghĩa là… Ta coi ngươi như thân nhân, hoặc là người tín nhiệm nhất, hoặc là… người mình yêu nhất.”

Tạ Trường Đình trầm mặc trong giây lát rồi nói: “Ngươi lại lừa ta.”

Từ khi Sơ Hàn hỏi y nghĩa là gì thì y đã biết người này lại muốn chọc y vui vẻ.

Không nói đến y từng ở Yêu tộc một tháng, thì với nhiều năm học tập ở Thương Hạc Sơn, y có hiểu biết tương đối về tập tục quy củ của tam giới.

Sơ Hàn bị chọc thủng cũng chỉ cười một cái, nghiêng đầu nhìn khóe môi đã không còn ý cười của Tạ Trường Đình, thấp giọng hỏi: “Tâm tình Tiên quân hôm nay không tồi?”

Tạ Trường Đình: “Hả?”

Sơ Hàn lười biếng dựa vào bên suối, ánh mắt vẫn đặt trên người Tạ Trường Đình như cũ: “Để ta đoán thử, là nghe thấy tin tức tốt nào à?”

Trong lòng Tạ Trường Đình hơi trầm xuống, nói vậy Sơ Hàn đã biết việc phát sinh trong viện.

Y gật đầu nói: “Nghe được tin kẻ thù sống không tốt, đương nhiên cao hứng.”

“Nga?” Sơ Hàn nghiêng đầu một tay chống ở bên cạnh, giống như ôm Tạ Trường Đình vào trong ngực: “Nói vậy, tiên quân là đứng bên phía Ma tộc?”

Tạ Trường Đình đã ngâm tắm không sai biệt lắm, y đứng lên từ suối nước nóng, tùy ý nói: “Thế nhân đều cảm thấy ta và Ma Tôn tiền nhiệm cùng một giuộc, bất quá việc của Tam giới không liên quan đến ta.”

Y sải chân bước lên suối nước nóng, còn chưa đứng vững thì người trong suối cũng theo lên. Quanh thân Tạ Trường Đình liền được phủ thêm một kiện khăn lông, ngăn cách hơi lạnh bên ngoài.

Y chưa kịp nói lời cảm tạ thì cả người lại bị Sơ Hàn ôm lên, đi về phía trong viện.

Tạ Trường Đình nhẹ nhàng nhíu mày: “Không phải mua giày rồi à?”

Sơ Hàn từ từ nói: “Tiên quân biến giày mới thành giày ướt sao?”

Tạ Trường Đình thả lỏng mày: “Ngươi nói có lý.”

Hắn bị ôm cả một đường, lúc về tới giường, bọt nước trên người y đã sớm bị khăn hút khô. Sơ Hàn cũng không quên mang cả quần áo y về tới.

Y sờ quần áo trong tay mày mò mặc vào, người đứng bên cạnh đã tiếp nhận, giúp y mặc tốt quần áo. Tuy nhiên lúc nhìn thấy miệng vết thương trên lòng bàn chân y, hắn hung hăng nhíu mày.

Sơ Hàn lôi kéo người ngồi xuống, nâng bàn chân bị cắt đã cắt qua lên: “Ngươi đi chân trần đến suối nước nóng?”

Tạ Trường Đình cũng không cảm thấy đau: “Ừ.”

Sơ Hàn nhìn bộ dáng đương nhiên của đối phương, cười nhạo một tiếng: “À, ta hiểu rồi, là hươu quá nhỏ nên tiên quân sợ mình đè chết nó đúng không?”

Lông mi Tạ Trường Đình khẽ run, thành thật nói: “Ta quả thật không nghĩ đến.”