Chương 12

Rời đi suối nước nóng, đôi mắt lại có dấu hiệu đau, y duỗi tay sờ lụa trắng nhưng trên giường lại trống không, tưởng là ở trong tay Sơ Hàn.

Vì thế y vươn tay về phía trước, còn chưa chạm đến người nọ, đối phương đã duỗi tay tới, đầu ngón tay hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau..

Người nọ vòng qua tay y, cúi người giúp y đeo lụa trắng lên, Tạ Trường Đình mặc kệ hắn, hỏi: “Lụa trắng này có tên không?”

Pháp khí đều sẽ có tên, mà pháp khí này có thể giảm bớt đau đớn nơi thần hồn, là vật bất phàm, chỉ là trước kia y chưa từng nghe nói quá.

Sơ Hàn tùy ý nói: “Ta tiện tay làm tiểu pháp khí mà thôi, tiên quân lấy cái tên cho nó?”

Tiện tay làm… Người này tiện tay đã có thể làm ra pháp khí như này, tất nhiên không đơn giản.

Tạ Trường Đình trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: “Tâm tựa mây trắng thường tự tại, ý như nước chảy nhậm đồ vật, gọi là Vân Thủy Lăng đi.”

Sơ Hàn giúp y đeo Vân Thủy Lăng, gật đầu nói: “Tên này không tồi, gọi như vậy đi.”

Cơn đau ở mắt đã giảm bớt, Tạ Trường Đình trở mình định nằm nghỉ nhưng lại muốn ra ngoài nằm. Y vừa cử động đã nghe thấy giọng Sơ Hàn truyền đến từ trước mặt.

“Đừng nhúc nhích.”

Tạ Trường Đình “nhìn” theo tiếng đi: “Sao thế?”

Y vừa dứt lời, gan bàn chân đã tiếp xúc một thứ gì đó lạnh lẽo, thân thể theo bản năng rụt chân về.

“Thứ gì vậy?”

Sơ Hàn cầm thuốc mỡ trong tay, nhìn Tạ Trường Đình rút chân về dưới vạt áo, cười nói: “Hả? Tiên quân sợ ngứa?”

Tạ Trường Đình trầm mặc giây lát mới nói: “Cũng không phải, chỉ là mắt không thể nhìn nên có chút mẫn cảm, huống chi ngươi đột nhiên chạm vào ta như vậy, ta tự nhiên sẽ rụt lại.”

“À" Sơ Hàn nhướng mày: “Vậy mời tiên quân vươn chân ra, ta bối thuốc cho ngươi.”

Tạ Trường Đình nói: “Không cần phiền ngươi, ta không sao.”

Sơ Hàn dù bận vẫn ung dung nhìn Tạ Trường Đình, cười khanh khách nói: “Tiên quân vừa sợ đắng vừa sợ ngứa, sao lại yếu ớt thế nhỉ?”

Tạ Trường Đình sống nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu nghe được có người nói mình yếu ớt, y duỗi chân ra ngoài hơi quay đầu đi nói: “Mới vừa rồi ta không có chuẩn bị chứ không phải ta yếu ớt.”

“Ừ.” Sơ Hàn thập phần có lệ mà lên tiếng, trên tay lại cầm thuốc mỡ bôi lên gan bàn chân của đối phương.

Tạ Trường Đình cũng không biết cảm giác kỳ lạ này là gì, y không sợ ngứa, chỉ là lúc Sơ Hàn bôi thuốc mỡ vô tình cọ xát gan bàn chân y, xác thật có hơi ngứa, tuy không đến mức muốn tránh đi nhưng lại có cảm giác trong lòng cũng ngứa ngáy.

Y nghĩ ngợi cuối cùng quy kết vì hai mắt bị tổn thương nên các giác quan khác bị phóng đại gây ra.

Cái lạnh của thuốc khác với Sơ Hàn, rất thoải mái, có thể làm dịu miệng vết thương đau đớn. Mà cơ thể lạnh lẽo của Sơ Hàn là lạnh thấu xương, không giống người sống.

“Được rồi” Sơ Hàn đặt thuốc mỡ sang một bên, như nghĩ đến cái gì, ngậm cười nói: “Bất quá dù giờ có giày rồi nhưng tiên quân cũng vẫn không đi được.”

Tạ Trường Đình: “……”

Y quay đầu mở cửa sổ bên cạnh, nghe tiếng gió thoang thoảng bên ngoài chỉ cảm thấy bình tĩnh thư thái, phảng phất một thân đau đớn đều được làn gió ôn nhu chữa khỏi.

Y đã nằm rất lâu, lúc ở suối nước nóng cũng ngủ trong chốc lát, nên giờ ngủ không được, một bên hóng gió, một bên hỏi Sơ Hàn: “Ngươi xuống núi, có nghe được việc gì thú vị không?”

Sơ Hàn buông đồ vật nhướng mày: “Tiên quân không phải một lòng muốn chết sao? Quan tâm việc dưới chân núi làm gì?”

Tạ Trường Đình nhàn nhạt nói: “Dù sao hiện nay ta cũng không chết được, hoặc là ngươi cho ta cái thống khoái?”

Sơ Hàn cười một tiếng, chỉ là ý cười có chút lạnh: “Được nha, ta đây liền xuống chân núi tìm người cho ngươi.”

Tạ Trường Đình là nghiêm túc, nhưng Sơ Hàn chỉ là đùa mà thôi.

Y biết, cho nên cũng không bị dọa giống lần đầu tiên, chỉ nói: “Kể một ít chuyện thú vị cho ta nghe đi, ta ngủ một trăm năm, cũng không biết hiện giờ bên ngoài đã biến thành bộ dáng như nào rồi.”

Sơ Hàn ngồi xuống bên cạnh y: “Ngươi muốn nghe cái gì?”

Tạ Trường Đình dường như “nhìn” về phương xa: “Chuyện có thể làm ta cao hứng.”

Sơ Hàn ánh mắt hơi lóe, độ cong bên môi không đổi, gằn từng chữ: “Tỷ như...tình nhân cũ của ngươi, Yêu Vương Bạch Đồng?”