Chương 2

Tuyết rải rác tựa hồ dừng lại giữa không trung, thời gian đột nhiên trôi chậm đi.

Bọn họ nhìn thấy Tạ Trường Đình ngã xuống nền tuyết như con diều đứt dây, áo cưới màu đỏ rơi xuống như ánh mặt trời lặn, trong phút chốc tan thành từng đốm sáng.

Đó là bộ dáng khi thần hồn tan đi.

Chiêu kiếm kia của Tạ Trường Đình nhìn thì đáng sợ như kỳ thật lại không có một tia linh lực, y căn bản không định gϊếŧ bọn hắn!

Tạ Trường Đình nhìn bầu trời trắng xoá, tuyết cũng không dừng lại, rơi xuống mắt hắn, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhòe đi.

Thân thể y dần trở nên trong suốt, nhưng y một chút cũng không đau, chỉ cảm thấy nhẹ nhàng cực kỳ.

Đối với rất nhiều người mà nói, trời sinh tiên cốt là lối tắt để đắc đạo thành tiên, nhưng với y mà nói lại là "thất phu vô tội hoài bích có tội".

*Thất phu vô tội hoài bích có tội: Nghĩa đen là kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì sở hữu ngọc bích mà thành có tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại. Ngoài ra nó còn ám chỉ những người tài thường bị ghen ghét, đố kị.

Y rốt cuộc cũng được giải thoát rồi.

Thân hình gầy yếu từ từ hóa thành đốm sáng tan đi. Khi ba người còn đang kinh ngạc, đột nhiên có thứ gì đó bay ra từ trong ngực Tư Đêm Li.

Đó là nửa khối ngọc bội, nó trôi nổi giữa không trung dường như đang đợi gì đó.

Bạch Đồng vừa nhìn thấy khối ngọc bội kia, đồng tử co rút, nửa miếng ngọc bội mà hắn giấu trong ngực cũng bay ra ngoài giống như bị cái gì đó kêu gọi. Hai miếng ngọc bội ghép lại thành một khối hoàn chỉnh, phát ra một tiếng “đinh”.

Giây tiếp theo, nó hóa thành bột mịn trước mặt ba người, giống hệt Tạ Trường Đình.

Đáy lòng Bạch Đồng không kiềm chế được kinh hoàng, trong mắt hiện lên vẻ hoảng loạn, luôn cảm thấy mình đã đánh mất một thứ đặc biệt quan trọng. Hắn nhìn về phía Tư Đêm Li, khàn giọng hỏi: “Miếng ngọc bội này, ngươi có được từ đâu?”

Kỳ thật đã không cần phải hỏi nữa.

Ngọc bội có linh, chủ nhân của nó đã hồn phi phách tán, nó đương nhiên cũng hôi phi yên diệt.

Khối ngọc hóa thành bột mịn ngay lúc này, rất hiển nhiên, chủ nhân của nó chính là Tạ Trường Đình mới vừa hồn phi phách tán.

Nguyên lai, ân nhân cứu mạng là thật, nhưng hắn lại không biết, còn tự tay gϊếŧ y.

.

Gió xuân rắc xuống một mảnh lá vàng, bị bóng cây che đậy, bên trong rừng cây ttươi tốt ẩn giấu một ngôi nhà trúc, rời xa hồng trần ồn ào náo động, ở bên ngoài thế tục.

Một nam tử mặc y phục màu đen đỏ phức tạp ngồi trong viện, đôi chân dài bắt chéo nhau, tay chống đầu, bộ dáng lười biếng quạt lò thuốc trước mặt.

Dáng dấp hắn tự phụ, khí chất bất phàm, đôi mắt hẹp dài câu hồn động phách, chỉ sợ Yêu Vương Bạch Đồng mà ở đây cũng phải nói một câu "hổ thẹn không bằng". Nhưng chiếc quạt hương bồ trong tay lại dương như không hợp với hắn lắm.

Trời trong nắng ấm, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một luồng sương đen đậm đặc, sương đen kia xoay hai vòng, dần tạo thành một người kỳ quái.

Người nọ quỳ một gối trước nam tử hồng y: “Tôn chủ, các nơi ở Ma Vực đã thanh trừ xong, Ma tộc lại lần nữa trở về dưới tay ngài, thuộc hạ đã đợi ngày này rất lâu.”

Nam tử được gọi là “Tôn chủ” lại giống như không nghe thấy gã nói, vẫn quạt lò thuốc như cũ, phảng phất chuyện thu phục Ma Vực còn không quan trọng bằng lò thuốc nho nhỏ.

Ma tộc cao lớn kia quay đầu nhìn thoáng qua người nằm trên giường trong nhà trúc. Người nọ mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, hô hấp cực nhẹ, nhẹ đến mức nếu nhìn không kỹ còn tưởng rằng y đã chết.

“Năm xưa Diễn Tuyết Tiên Tôn gϊếŧ ngài, làm hại ngài phải chịu khổ ở Minh giới, hiện giờ nếu đã tìm được y, không bằng thuộc hạ thay ngài tra tấn y!”

Ma tộc cao lớn nói, đứng dậy bước về phía người trong phòng, cả người đầy ma khí và sát ý.

Chỉ là gã còn chưa đi được hai bước, cả người dường như bị kéo lại từ phía sau, bị một lực lớn ném ra ngoài.

Tiếng xương cốt vỡ vụn vô cùng rõ ràng.

Nam tử hồng y lười nhác ngước mắt, rõ ràng trên mặt vẫn mang theo ý cười như tắm gió xuân, đáy mắt lại lạnh lẽo như hầm băng: “Cút.”

Ma Tộc bị vứt xuống đất vội hóa thành sương đen biến mất trước khi nam tử hồng y dứt lời.

Nam tử hồng y liếc mắt nhìn người trong phòng, ánh mắt trầm xuống, tiếp tục sắc thuốc.

.

Lúc Tạ Trường Đình tỉnh lại lần nữa chỉ cảm thấy trước mắt trống không, y rõ ràng đang mở mắt, nhưng lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì, thậm chí còn không cảm nhận được hai mắt của mình…

Y giơ tay xoa mắt, lại chạm vào một dải lụa mỏng như cánh ve.

Đầu ngón tay y vuốt ve dải lụa, không cảm nhận được một tia linh lực, đây chỉ là một dải lụa trắng bình thường.

Nhìn không thấy thì chỉ có thể nghe, chỉ có thể cảm thụ.

Nhưng y rõ ràng đã tự hủy tiên cốt, hồn phi phách tán, hôi phi yên diệt, không thể vào luân hồi.

Vậy giờ là chuyện gì?

Y cảm thụ được linh lực trong cơ thể, đan điền khô kiệt, kinh mạch đứt đoạn, đây chính là thân thể y, nhưng…

Chẳng lẽ thật sự như lời Bạch Đồng nói, trời sinh tiên cốt ngay cả chết cũng không được sao?

Tạ Trường Đình hơi cau mày, chậm rãi ngồi dậy, quần áo màu xanh nhạt giống như cánh hoa dừng ở mép giường, mái tóc dài màu trắng trượt xuống từ đầu vai, đẹp không sao tả xiết.

“Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi, tiên quân.”

Lời này giống như đã đợi y rất lâu.

Chỉ là giọng nói này, ngữ điệu lười biếng, âm sắc trong trẻo, y chưa từng nghe thấy ở đâu.

Tạ Trường Đình nhẹ nhàng mở miệng, giọng khàn khàn do đã lâu không nói chuyện: “Ngươi là ai?”

Nam nhân bước đến gần hơn: “À, ta là một lão yêu ở đây, tên là Sơ Hàn.”

Tạ Trường Đình rũ mắt: “Ngươi cứu ta?”

Y vừa hỏi xong liền cảm thấy có bàn đỡ y dựa ra sau, lão yêu tự xưng là “Sơ Hàn” lót một cái gối dựa sau lưng y.

Tạ Trường Đình thuận thế vịn tay đối phương, đầu ngón tay ấn lên mệnh môn của người nọ.

Không có linh lực, cũng không thăm dò được yêu lực.

Sơ Hàn lại phảng phất không biết tính mạng mình đang nắm trong tay người khác, ngược lại còn thuận thế hơi cúi người, ngậm cười hỏi: “Ừ, ta cứu tiên quân, tiên quân có báo đáp ta không?”