Chương 3

“Báo đáp…” Ký ức trong đầu Tạ Trường Đình đột nhiên ùa về, y nhàn nhạt lộ ra một nụ cười như có như không cười: “Tu vi của ta bị phế, linh lực mất hết, đồ vật trên người có thể lấy ra báo đáp đại khái chỉ có cái tiên cốt hủy không được này, ngươi muốn sao?”

Y nói vân đạm phong khinh, phảng phất chỉ đang nói một chuyện không liên quan đến mình, hoặc một thứ không hề quan trọng. Nhưng y càng đạm nhiên như vậy thì càng khiến người ta cảm thấy kinh hãi.

Sơ Hàn thật lâu không trả lời y, nếu không phải tay y còn để trên vị trí mệnh môn của đối phương, y cơ hồ cho rằng bên cạnh là một hình nhân.

Sau một lúc lâu, người nọ mới thấp giọng nói chuyện ở bên tai y, thanh âm tràn đầy từ tính có chút mị hoặc: “Lời này ngươi đã nói với bao nhiêu người rồi?”

Trong nháy mắt, Tạ Trường Đình cảm giác được một hơi thở nguy hiểm, nhưng chỉ lướt qua, khiến y cảm thấy là ảo giác.

Suy nghĩ của y đều tập trung trên luồng hơi nhè nhẹ bên tai kia, có chút ngứa, y nghiêng đầu, thần sắc lãnh đạm.

Đồ vật duy nhất còn lại trên người y chỉ có một thân tiên cốt này, mọi người tiếp cận y đều là vì nó, nam nhân trước mắt hẳn cũng giống vậy.

Y nhàn nhạt nói: “Kỳ thật, ngươi cứu nhầm người rồi, ta là tự sát mà chết, ngươi cứu ta, ta cũng sẽ không báo đáp ngươi.”

Y nói lời lạnh nhạt, Sơ Hàn lại không để trong lòng, ngược lại hắn nghiêm túc nói: “Không sao, nếu ta cứu ngươi, nhất định sẽ phụ trách với ngươi.”

Tạ Trường Đình rũ mắt, thanh âm hơi nhẹ: “Không cần, lần sau ta nhất định sẽ tìm một nơi ngươi không nhìn thấy để chết.”

Sơ Hàn nhướng mày, cúi người xuống lười nhác nói: “Nga? Muốn chết như vậy sao? Nhưng thật đáng tiếc, một thân tiên cốt này của ngươi đã chú định không thể để ngươi được như ý nguyện.”

Tạ Trường Đình bị người ta giam cầm trong ngực cũng không giãy giụa. Tuy rằng không biết nam nhân trước mắt này rốt cuộc có mục đích gì, nhưng nếu là tới gϊếŧ y, vậy cũng không tồi. Chỉ là tuy người này không có linh lực, nhưng lực đạo lại lớn đến mức không thể lay chuyển, làm y bị ép tới không thở nổi.

Dưới dải lụa trắng, đôi mắt đào hoa kia vẫn đang khép lại, y khẽ thở dài.

Nhưng người này nói cũng không sai, một thân tiên cốt này của y đúng là trói buộc.

Ký ức bị lôi ra, thần hồn bỗng dưng nhói đau như bị ngàn vạn chiếc kim đâm vào.

Sơ Hàn cúi người tới gần, nói bên tai y: “Bất quá, nếu ngươi thật sự muốn chết thì ta có biện pháp.”

Tạ Trường Đình hỏi: “Biện pháp gì?”

Sơ Hàn cười cười: “Ta xuống chân núi tìm một người tới song tu với ngươi, sau khi dẫn độ tiên cốt, ngươi sẽ chết dễ hơn nhiều.”

Lông mi Tạ Trường Đình run rẩy: “Thật ra ta cũng không phải người tùy tiện như vậy.”

“Nga” Sơ Hàn kéo dài ngữ điệu, chậm rãi nói: “Không thi ta cố mà làm dùng thân xác này song tu với ngươi vậy.”

Tạ Trường Đình thở dài một tiếng: “Ngươi cũng không cần miễn cưỡng.”

Sơ Hàn khẽ cười nói: “Cái này không chịu, cái kia cũng không được, ngươi vẫn nên sống đi.”

Lấy tình huống thân thể hiện tại của y mà nói, sống khó, chết cũng khó, cái nào tới trước cũng khó mà nói.

Thấy Tạ Trường Đình không phản bác, Sơ Hàn mới buông y ra, y nghe thấy trong viện truyền đến một âm thanh va chạm thanh thúy.

Cảm giác được bên giường nhẹ đi, nam nhân từ trên giường đi xuống, thảnh thơi nói: “Thuốc đã chuẩn bị xong.”

Sau khi Sơ Hàn nhắc nhở, Tạ Trường Đình ngửi thấy trong không khí tràn ngập mùi thuốc. Y vừa mới tỉnh lại, các giác quan còn trì độn, hơn nữa trong lòng y có nghi hoặc nên nhất thời không ngửi thấy mùi này.

Thuốc này hẳn là để y uống.

Đúng như y đoán, Sơ Hàn bưng bát thuốc tiến vào, mùi thuốc đắng chát tràn ngập khắp phòng, khiến sắc mặt tái nhợt của Tạ Trường Đình càng trắng hơn.

Giọng Sơ Hàn vang lên cách đó không xa: “Thuốc còn nóng, tiên quân đợi một lát.”

Tạ Trường Đình dựa vào trên giường, thanh âm rất nhẹ: “Ta không uống thuốc.”

Sơ Hàn đỡ bàn ghé mắt nhìn về phía Tạ Trường Đình, nốt ruồi son dưới mắt hình như hơi đỏ lên: “Không uống thuốc, vậy muốn song tu sao?”

Tạ Trường Đình nghiêng người điều chỉnh tư thế một chút, tùy ý nói: “Nếu ngươi muốn lăn lộn ta, nhớ dùng sức chút, để ta chết nhanh hơn.”

“Có thể” Sơ Hàn bưng bát thuốc đến gần, vị đắng ngắt còn chưa vào miệng đã khiến Tạ Trường Đình cau mày: “Cầu xin ta đi.”

Tạ Trường Đình nghiêng đầu, không nhiều lời với hắn nữa.

Sơ Hàn cười cười, nhướng mày: “Sau này chúng ta còn phải song tu, nếu ngươi không muốn uống thuốc thì chúng ta cừ từ từ thử, ta đút ngươi uống, được không?”

Tạ Trường Đình tự nhiên hiểu được đối phương nói “đút” là đút như thế nào. Tuy mắt y không nhìn thấy, nhưng thính giác và thần hồn vẫn còn đó, thừa dịp đối phương chưa kịp phản ứng, quơ tay hất chén thuốc xuống đất.

Mảnh vỡ gốm sứ đầy đất, bát thuốc mà người nọ sắc cả buổi sáng cũng theo đó đi tong.

Tuy y chưa từng uống thuốc nhưng cũng biết, sắc thuốc tốn rất nhiều thời gian. Bị y đập vớ như vậy, nếu đối phương dưới cơn tức giận gϊếŧ hắn, cũng coi như là chính y tự tìm chết.

Tạ Trường Đình lẳng lặng chờ người đứng bên mép giường phát hỏa, nhưng y lại nghe được tiếng mảnh sứ bị nhặt lên.

Sơ Hàn nhìn mảnh nhỏ và nước thuốc đầy đất chẳng những không tức giận còn khẽ cười một tiếng: “Không sao, ta có rất nhiều thuốc, ngươi không muốn uống, ta sẽ sắc tiếp, một chén không được thì hai chén, hai chén không được thì mười chén, cho đến khi ngươi uống mới thôi.”

Tạ Trường Đình nghe vậy, một lần nữa cau mày.

Thái độ mạnh mẽ xen vào việc người khác của người này có chút kỳ quái, hay là bọn họ đã từng quen biết?

Nhưng y đã mất hết linh lực, không thăm dò được thực lực của đối phương, giọng nói cũng chưa từng nghe thấy…

Hiện giờ y lại không nhìn được…