Chương 39

Hở? Gì? Sẽ gì cơ?

Nhận thấy vẻ mặt bối rối của Seong-jin, Louis nhanh nhẹn giải thích thêm.

“À, có vẻ người đã quên mất về buổi tiếp kiến thường kỳ. Ít nhất một lần mỗi tuần, Thánh hoàng bệ hạ sẽ có một buổi thưởng trà cùng với các hoàng tử và công chúa.

“……!”

Vua của một nước mà cũng đủ thời gian làm mấy chuyện này sao?

“Người biết đấy, sự quan tâm của bệ hạ dành cho các con là vô cùng đặc biệt, cho đến nay ngài không hề hoãn lấy một buổi tiếp kiến nào trừ khi xảy ra chuyện quốc sự hệ trọng hay có việc đột xuất không thể tránh khỏi. Nhưng mà, trường hợp của hoàng tử Morres thì…”

Thì?

“Có nhiều lúc buổi hẹn sẽ bị hủy đúng vào ngày tiếp kiến. Người thường đột ngột gửi thư báo mình thấy không khỏe ngay trước giờ hẹn…”

“…”

“Thành ra là gần đây Thánh hoàng bệ hạ thường phải hỏi ý điện hạ trước và đích thân hạ cố đến Cung điện Ngọc Trai. Lần này cũng vậy, ngài ấy phái bề tôi này đến đây là để hỏi ý người.”

Morres, đồ điên! Cậu ta liên tục thất hẹn với Thánh hoàng ư? Đầu óc tên khốn đó có bình thường không?



Seong-jin cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.

Bất thình lình, có một người gọi là Chánh thị thần đến báo rằng một cuộc chạm trán với trùm cuối đang chờ cậu trước mắt.

Không chỉ vậy, hóa ra tên cặn bã của cặn bã này còn từng thường xuyên to gan lớn mật coi thường trùm cuối nữa.

Seong-jin nhất thời chết lặng.

“…Điện hạ?”

“Ừ… Ừm, vâng. À không! Ta…”

Cậu bối rối đến nỗi đồng tử cứ run lên không kiểm soát, còn lời nói thì lắp ba lắp bắp.

Nỗi tuyệt vọng của việc không nên để mất thêm điểm nào trong mắt người có thể là trùm cuối khiến Seong-jin tuôn ra một tràng vô nghĩa.

“Chuyển lời giúp ta, là lần này tự ta sẽ đến yết kiến… và cảm tạ bệ hạ đã cân nhắc.”

Tùy tiện bảo một người tầm cỡ Thánh hoàng đi tới đi lui thì đâu có được, nhỉ?

Giá như cậu biết Morres ban đầu nói năng như nào hay cư xử như vậy đã phải phép hay chưa. Lạ thay, Quỷ Vương vốn thường tám nhám không ngớt trong đầu cậu, lúc này lại im thin thít.