Chương 43

Nhưng ít nhất trong nhận thức của ông, Thánh hoàng tuyệt đối không chỉ là một nhân loại đơn thuần. Ông ta tin chắc rằng hắn chính là vị hoàng đế vĩ đại nhất và là người đại diện không thể chối cãi của vệ thần.]

‘…’

[Nhưng tức cười ở chỗ nào ngươi biết không? Ông ta không thực sự tin vào thần. Thậm chí còn chẳng hứng thú chút nào với tín ngưỡng.]

Là sao vậy? Không tin vào thần, nhưng lại tin vào người đại diện của thần?

[Nực cười chưa? Chẳng phải là mâu thuẫn hoàn toàn sao? Vậy mà cái lão già kỹ tính đó lại chẳng hề hay biết gì hết! Làm sao có thể sùng kính, ngưỡng mộ và tin tưởng một người đến mức độ ấy cơ chứ?]

Seong-jin đứng dậy mà không nói gì. Hơi thở của cậu đã bình tĩnh lắng xuống tự lúc nào.

Trong cơn gió nhẹ thổi qua, cơ thể nóng bừng của cậu nhanh chóng hạ nhiệt, da gà bắt đầu nổi lên.

‘…Vấn đề không còn đơn giản là thần lực mạnh hay yếu nữa rồi.’

Người đại diện của thần.

Ngay từ đầu Seong-jin đã gần như là người vô thần nên cậu không nghĩ rằng thực sự có một kẻ toàn trí toàn năng đại diện cho thần linh.



Nhưng cậu ngờ rằng phải có gì đó đặc biệt thì Chánh thị thần mới vô thức mù quáng tin tưởng vào Thánh hoàng như vậy.

Chẳng hạn, lỡ như Thánh hoàng có một khả năng tương tự với ‘truy ức linh hồn’ của Quỷ Vương thì sao? Chẳng phải mọi người xung quanh sẽ nghĩ anh ta là toàn trí toàn năng hay sao?

Dù gì đi nữa, có một điều phải chắc chắn là:

‘Khả năng cao chúng ta sẽ bị tóm rồi. Ngươi có giải pháp nào hay không?’

[Giải pháp? Cứ thất hẹn như Morres không được sao?]

‘Đó chỉ là giải pháp tạm thời thôi. Có đợt ông ấy đến thẳng Cung điện Ngọc Trai vì Morres không chịu ló mặt ra đấy còn gì? Nhỡ lần này cũng vậy thì phải làm sao?’

[Trốn khỏi hoàng cung thì thế nào?]

‘Với cái thể lực rác rưởi này mà đòi trốn khỏi hoàng cung ư? Mà có đi thì ta cũng không kịp chuẩn bị. Vả lại, vác theo cái thân hình này thì chẳng phải đi đâu ta cũng sẽ bị chú ý hay sao?’

[…Chúng ta xong đời rồi.]

Có lẽ chỉ còn cách duy nhất là trực diện nghênh đón mà thôi.