Chương 1: Dung Chi

Khi người đại diện Cố Hiểu Hải tìm tới, Dung Chi đang ngồi xổm trong góc với một bạn diễn viên quần chúng khác trong cùng đoàn phim.

"Ngày mai là cảnh cuối cùng."

"Chúc mừng, chúc mừng, có thể nhận được hộp cơm xa hoa rồi~"

"Cậu cũng nhanh đi~"

"Đúng vậy, đúng vậy." Dung Chi hơi híp mắt lại, mỉm cười thỏa mãn.

Cố Hiểu Hải đứng trước mặt bọn họ, nhìn thấy bộ dáng Dung Chi lập tức tức giận sôi máu: "Đứng lên! Anh có chuyện muốn nói với em!"

Dung Chi bất đắc dĩ tạm biệt bạn diễn viên quần chúng kia, đi theo Cố Hiểu Hải ra khỏi đoàn phim.

"Bây giờ công ty đã thay máu, các nghệ sĩ khác đều nhanh chóng tìm đường chạy đi. Chỉ có em..." Cố Hiểu Hải có vẻ mặt hận sắt không thành thép, "Còn ở trong đoàn phim diễn vai nam số 10 gì đó!"

Dung Chi chớp mắt.

Lông mi cậu rất dài, lúc chớp mắt thường mang theo một cảm giác thâm tình lưu luyến không nói nên lời.

Lại còn mang theo một hương vị ngây thơ vô tội, khiến trái tim người khác ngứa ngáy, lại giống như không hề biết một chút nào.

Sở dĩ trước kia Cố Hiểu Hải ký hợp đồng với cậu, cũng chính là coi trọng vẻ ngoài này của cậu. Đặt ở trong giới giải trí, thật sự là khó có địch thủ.

Rốt cuộc trong giới giải trí có nhiều người đẹp, nhưng phần lớn đều bị mài mòn linh khí.

Chỉ có duy nhất người trước mặt này, cho dù không nói cái gì chỉ đứng yên một chỗ đã cảm thấy trong sáng linh động.

Cố Hiểu Hải rất hận đó.

Năm đó hắn cho rằng ký hợp đồng với người này thì có thể đi lên con đường làm giàu, ai biết được lại đi xuống cái động đen vô địch!

Công ty sau lưng hắn thật sự không đáng tin cậy, có nghệ sĩ tốt cũng không thể nâng lên được. Muốn có được tài nguyên phải dùng thân thể để đổi lấy.

Dung Chi là do hắn dỗ dành vào giới giải trí, vốn dĩ không có chí hướng lớn gì. Vì vậy từ chối quy tắc ngầm, cứ như vậy lần lượt đi đóng vai diễn viên quần chúng trong từng đoàn phim. Năm đó Dung Chi chợt xuất hiện trong giới giải trí khiến cho người ta kinh ngạc đến ngây người, sau đó dần dần cũng bị người khác quên lãng.

"Anh nghe nói công ty sắp thay đổi ông chủ lớn." Cố Hiểu Hải mím môi, "Anh dẫn em đi mua hai bộ quần áo tốt, đến lúc đó...

"Nói vài lời dễ nghe, dỗ dành ông chủ để ngài ấy cho em tài nguyên đúng không?" Dung Chi lại chớp mắt, đếm ngón tay, "Anh đã nói lời này tám lần rồi."

Ngón tay của cậu thật sự trắng nõn, những đốt ngón tay thon dài như cọng hành vậy.

Cố Hiểu Hải bực bội nhìn sang chỗ khác: "Em hiểu được là tốt rồi."

"Hôm nay còn có suất diễn không?"

"Không có."

"Vậy đi ngay bây giờ."

Dung Chi gật đầu, bộ dáng nhìn rất ngoan ngoãn.

Cố Hiểu Hải dẫn cậu lên xe.

Chiếc xe này là do Cố Hiểu Hải mua theo giá niêm yết, một chiếc Jetta mini.

Cũng không biết đã bao lâu không rửa xe, trong một đám xe bảo mẫu, siêu xe đậu ở bên ngoài thì chiếc xe này đậu ở giữa có vẻ giống như một tên nhà quê mới từ nông thôn lên.

Nút điều chỉnh cửa sổ phía sau cũng hỏng rồi, vừa đạp chân ga gió đã thổi vù vù. Chờ khi xuống xe, tóc của Dung Chi đã rối tung giống như mới chui ra từ trong chăn.

Dung Chi đi theo phía sau Cố Hiểu Hải, choáng váng đi vào cửa hàng.

Nhân viên bán hàng vừa thấy Dung Chi môi hồng răng trắng, theo bản năng cảm thấy có lẽ cậu là một thiếu gia nhỏ nhà giàu được nuông chiều từ bé. Vì vậy cầm rất nhiều quần áo đến cho Dung Chi thử.

Một bộ 13.000 nhân dân tệ.

Bộ nào mặc trên người Dung Chi cũng cực kỳ đẹp mắt.

Cố Hiểu Hải khó khăn móc thẻ ngân hàng ra: "Quẹt thẻ, hai...... Thôi bỏ đi, tính tiền bộ này đi."

Bộ quần áo kia có màu đen trắng.

Áo bên trong màu trắng, áo khoác đồ vest màu đen.

Nhìn thân hình của Dung Chi mảnh mai nhưng lại có thể thể hiện một cách hoàn mỹ, cực kỳ quý khí. Nhìn thật giống như hoàng tử nhỏ trong truyện cổ tích.

Bên cạnh còn có một bộ khác, là áo sơ mi và quần dài nghiêng về phong cách Anh.

Áo sơ mi màu trắng, cổ áo màu đỏ, bên ngoài còn có một cái áo khoác nhỏ. Quần dài màu xám, ống quần hơi siết chặt. Dung Chi mặc vào sẽ khiến hai chân của cậu càng thẳng tắp thon dài.

Bộ này, Dung Chi mặc vào xong thì không chịu cởi.

"Mua cái này." Dung Chi ghé vào quầy, không cho Cố Hiểu Hải cởϊ qυầи áo của mình ra.

Cố Hiểu Hải cắn răng: "Được, được, được, được tổ tông, quẹt thẻ của tôi."

Lúc này Dung Chi mới đứng thẳng lên, mỉm cười với Cố Hiểu Hải.

Cố Hiểu Hải tức giận đến đâu cũng đều tan biến, nghĩ thầm trong lòng rằng cậu giữ nụ cười này cho ông chủ mới đi. Hi vọng người ta bị vẻ ngoài này làm cho mơ mơ màng màng, vung tay lên cho tài nguyên thì sao?

"Khi nào bộ phim này đóng máy?"

"Ngày mai."

"Vậy ngày mai anh tới đón em đến công ty."

Dung Chi gật đầu, vừa kéo quần áo trên người soi qua soi lại gương nhỏ trong xe, tự luyến đến tận xương tủy.

Cố Hiểu Hải nhìn đến mức thật sự muốn thở dài.

Chờ đưa Dung Chi về đoàn phim, Cố Hiểu Hải cũng rời đi. Nghệ sĩ trong tay không phải chỉ có một mình Dung Chi, chỉ là tâm tư Dung Chi trong sáng, không trộn lẫn một chút vẩn đυ.c. Cố Hiểu Hải vừa tức giận Dung Chi không có tâm cơ, nhưng lại nhịn không được mà càng chú ý Dung Chi nhiều hơn.