Chương 2: Thêm đùi gà được không?

Cho nên có chuyện gì, hắn luôn tìm tới Dung Chi đầu tiên.

Những người nghệ sĩ khác do hắn quản lý cũng coi thường hắn không có năng lực, mỗi người đều tìm phương pháp lấy quy tắc ngầm đi đổi tài nguyên.

Dung Chi trở về đoàn phim, nhìn đồng hồ đã bảy giờ tối.

Bỏ lỡ bữa cơm hộp vào buổi tối.

Dung Chi hơi đau lòng.

Cậu hụt hẫng ngồi trên ghế đọc kịch bản, mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.

Trong lúc mơ hồ, hình như có người nào đó đến đoàn phim.

Giống như có người đang nhìn cậu, còn nhìn rất lâu.

Chờ Dung Chi tỉnh lại đã là ngày hôm sau, cũng không biết là ai đưa cậu về phòng.

Dung Chi ngáp dài, rửa mặt, đánh răng.

Khi đến đoàn phim, nhận một cái màn thầu cắn một cái.

Cứng.

Không ngon như hôm qua.

Nữ số 5 trong tổ tiến đến bên cạnh cậu, không kìm chế được hưng phấn nói: "Dung Chi, cậu biết không? Ngà hôm qua Nghiêm Thế Hàn đến đoàn phim của chúng ta đó!"

"Nghiêm Thế Hàn......? Ai?"

"..." Nữ số 5 có vẻ mặt "Cậu là người ngoài hành tinh sao"

Dung Chi uống hai ngụm nước ấm, nuốt miếng màn thầu trong miệng xuống. Lúc này mới nhớ ra: "Ồ, Nghiêm Thế Hàn? Tôi xem qua phim 《Hỏa hồ》 do hắn đóng, khá xinh đẹp……"

Nam số 2 vừa lúc đi qua bên cạnh, châm chọc mà cười nói: "Dung Chi, thẩm mỹ của cậu là gì vậy? Cái bộ phim dở tệ đó, bản thân ảnh đế Nghiêm cũng không muốn nhắc tới. Lời này của cậu đừng để ảnh đế Nghiêm nghe thấy được."

Dung Chi chớp mắt, nhìn chằm chằm hắn ta không nói lời nào.

Nam số 2 rất chán ghét gương mặt đẹp này của Dung Chi, luôn khiến hắn ta trông rất bình thường. Vốn dĩ một mình hắn ta rất tốt, nhưng vừa đứng bên cạnh Dung Chi ngược lại có vẻ hắn ta là nam số 10 vậy.

Nam số 2 chậc một tiếng, tiếng chậc kia rất vang dội, muốn làm như vậy tàn nhẫn trào phúng cậu như vậy.

Kết quả trên mũi xuất hiện một quả bong bóng nước mũi.

Nam số 2 ngừng lại cảm thấy rất mất mắt, vội vàng che mũi rời đi.

Nữ số 5 vỗ đùi nở nụ cười, quay đầu còn muốn nói gì đó với Dung Chi.

Phía bên kia đạo diễn cũng đã kêu người: "Dung Chi, Dung Chi! Lại đây!"

Dung Chi chào tạm biệt với nữ số 5, đi tới chỗ đạo diễn trước.

Nữ số 5 không có người tám chuyện, chỉ có thể bĩu môi và nói thầm với bản thân: "Hôm nay ảnh đế Nghiêm còn muốn tới đoàn phim, cũng không biết hắn tới đoàn phim tìm người nào. Còn làm lớn như vậy..."

......

Rất nhanh Dung Chi đã quay xong cảnh quay buổi sáng này.

Buổi chiều cũng chỉ còn một cảnh cuối cùng, sau khi chết xong có thể vỗ mông rời đi.

Buổi trưa, trời nắng nóng.

Dung Chi bị phơi nắng đến đầu đầy mồ hôi.

Nhân viên công tác chia cơm hộp đến trong tay cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo như nước của Dung Chi đành phải nói: "Nếu không đủ, chờ lát nữa tôi sẽ đưa cho cậu thêm một hộp."

Lúc này Dung Chi mới hài lòng gật đầu.

Dung Chi cầm cơm hộp ngồi xổm trong góc tường.

Nơi đó đặt một cái ghế gấp nhỏ, rất thấp.

Dung Chi ngồi lên, hai chân phải cuộn tròn theo, càng nhìn càng đáng thương. Lần đầu iên khi Cố Hiểu Hải nhìn thấy bộ dáng này của cậu còn sửng sốt cho rằng cậu bị người ta bắt nạt.

Cuộn tròn chân hơi khó chịu, nhưng Dung Chi cũng không hề để ý. Cậu mở cơm hộp ra, mở đôi đũa ăn một ăn một lần bắt đầu dùng bữa.

Hôm nay cà rốt ăn rất ngon.

Cơm quá mềm, dính thành một đống.

Dung Chi gạt cơm sang một bên, hự hự ăn hết đồ ăn.

Việt Tranh tìm người tìm hơn nửa nước Hoa, khi rất vất vả mới tìm được đến đoàn phim cuối cùng nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Thiếu niên trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng nhiễm huyết tương, một cái nút áo bung ra lộ ra một đoạn xương quai xanh nhỏ.

Mắt kính đạo cụ xiêu xiêu vẹo vẹo đặt ở trên sống mũi cậu, càng tôn lên sống mũi thẳng tắp và chóp mũi xinh đẹp.

Chân của cậu rất dài, nhưng lại ủy khuất cuộn tròn cùng một chỗ.

Giống như bị người ta bắt nạt.

Cả đời này Việt Tranh chưa từng gặp qua người nào như vậy.

Trắng nõn, ngoan ngoãn, bộ dạng đẹp mắt không nói nên lời. Cho dù bộ dáng chật vật nhưng vẫn giống như đóa hoa bách hợp nhỏ đột nhiên bị dính bụi bặm.

Từ trong ra ngoài lộ ra khí chất thanh tú, cho dù làm như thế nào cũng không thể che giấu được.

Việt Tranh nhịn không được đi lên phía trước.

Đến gần, hắn mới thấy rõ - -

Trong tay thiếu niên cầm cơm hộp nhỏ tám đồng, đang ăn rất vui vẻ.

Trái tim Việt Tranh thắt lại.

Chắc cậu chịu khổ rất nhiều ở đoàn phim đúng không?

Lúc này thiếu niên giống như nhận ra hắn đang đánh giá mình, vì vậy ngẩng đầu lên, cái miệng nhỏ ăn đến trơn bóng: "Thêm đùi gà được không?"

"Hôm nay tôi phải diễn cảnh chết nha~"

Việt Tranh: "......"

Thiếu niên nhìn hắn chăm chú: "Ồ, không phải anh tới đưa cơm sao?"

Trong khuỷu tay Việt Tranh là một chiếc áo khoác đắt tiền, dưới chân đi giày da bò đặt làm riêng. Phía sau còn có thư ký lương hơn 10 triệu nhân dân tệ một năm đi theo.

Hắn ... nhìn giống người giao cơm hộp sao?

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, trong một lúc không có ai nói lời gì.

Một bên khác, đột nhiên nữ số 5 lảo đảo chạy tới: "Dung Chi! Dung Chi!"

"Dung Chi, cậu lên trang nhất rồi!" Giọng nữ số 5 đột nhiên cất cao, giống như muốn chọc thủng trần nhà xanh mượt trên đỉnh đầu.