Chương 11

Lầu một có vẻ là nơi bọn họ thường tụ tập, có ghế sô pha, bàn ghế dựa, còn cả mấy cái giường gấp nằm rải rác khắp phòng.

Đi ngang qua sô pha, bước chân Lục Phỉ dừng lại, đem người ném lên trên sô pha.

Ôn Đồng chật vật ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Bạch Việt bị một tên bắt cóc khác thô bạo quăng ngã ở bên chân cậu.

Bạch Việt nửa quỳ trên mặt đất, mu bàn tay chống trên mặt đất, bị ma sát ra vết máu chói mắt.

Ôn Đồng vội vàng đem người nâng dậy.

Tay chân Bạch Việt đều bị buộc chặt, không dễ dàng cử động, chỉ có thể dựa vào trên người Ôn Đồng, mượn lực của cậu ngồi dậy.

Thời điểm Lục Phỉ trở lại, liền thấy Ôn Đồng đang đỡ tình địch ngồi lên trên sô pha, còn tri kỷ kiểm tra miệng vết thương của đối phương.

Hắn cười nhạt một cái, lười biếng dựa vào một cái ghế dựa.

Ghế dựa cọ xát với mặt đất, phát ra tiếng động vang dội mà chói tai.

Động tác Ôn Đồng dừng một chút, lại nhanh chóng giúp Bạch Việt cuốn ống tay áo lên, tránh đi miệng vết thương trên mu bàn tay, nhỏ giọng nói: "Anh đừng sợ, Tạ Dư khẳng định sẽ đến cứu chúng ta.”

Bạch Việt cảm nhận được đầu ngón tay của đối phương đang cứng đờ, liền nhấc mí mắt lên nhìn Ôn Đồng.

Rõ ràng đang sợ hãi vô cùng, lại còn an ủi người ta.

Lục Phỉ cầm điếu thuốc, thấy hai người vẫn còn dính vào một chỗ, nhanh chóng buông bật lửa tiến lên.

Hắn xách cổ áo Ôn Đồng, đem người xách đến cạnh bàn, ấn ngồi ở trên ghế.

Lúc này Lục Phỉ mới vừa lòng.

Ôn Đồng không biết mình lại chọc hắn bao giờ, cũng không dám lộn xộn, ngoan ngoãn mà ngồi im ở trên ghế, rũ mắt nhìn xuống mặt đất.

Lục Phỉ xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi lên bàn, cúi đầu phun mặt vòng khói vào người cậu, biếng nhác mở miệng: “Ôn Đồng.”

“Cậu có biết Bạch Việt là ai không?”

Ôn Đồng không kịp phòng ngừa mà hít vào một ngụm khói, nhịn không được ho khan.

Cậu một bên ho, một bên nghĩ, Bạch Việt là ba ba vai chính thụ của ngươi.

Lục Phỉ nhìn cậu bởi vì ho khan mà hốc mắt phiếm hồng, ác ý mà nói: “Hắn ta có quan hệ với bạn trai của cậu.”

Ôn Đồng thầm mắng người trước mặt không có hiểu biết, vai chính công thụ tất nhiên là phải quen biết, còn là trời sinh một đôi.

Cậu còn ước gì hai người này ở bên nhau ngay lập tức.

Nhưng Ôn Đồng rất nhanh liền hiểu, Lục Phỉ cố ý nói như vậy, vì muốn nhìn phản ứng của cậu.

Ôn Đồng lo lắng mình không phối hợp, sẽ khiến tên biếи ŧɦái này làm chuyện gì khác, đành phải thuận theo hỏi: “Có quan hệ?”

Lục Phỉ cong khóe môi: “Muốn biết sao, cầu xin anh đi.”

Ôn Đồng: “…”

Thích nói hay không thì tùy, đồ ngốc xấu xa.

Đột nhiên, có một tiểu đệ có hình xăm trên mặt đi tới, mở miệng nói: “Tam gia, có số điện thoại lạ gọi tới.”

Lục Phỉ lấy di động qua, nhìn Ôn Đồng ở trước mặt, cậu cúi đầu, lông mi run run giống như một cánh bướm.

Tâm tư khẽ động, hắn quay đầu nói với nam nhân đội mũ lưỡi trai ít lời bên cạnh: “Lữ mũ, là điện thoại của Tạ nhị.”