Chương 13

Hắn bóp tắt điếu thuốc, vứt mẩu thuốc lá xuống mặt đất, dùng sức mà nghiền: “Bắt cóc cũng có đạo đức của bắt cóc, nói không muốn tiền thì sẽ không lấy thêm tiền.”

Ôn Đồng: “…”

Cậu xem như đã nhìn ra, những người này khẳng định có thâm cừu đại hận với Tạ Dư, cố ý muốn làm khó hắn.

Lữ mũ: “5000 vạn, 4000 vạn cũng được.”

“Tùy vào lựa chọn của Tạ nhị thiếu.”

Ngụ ý, hôm nay hắn không tìm một người xả giận là không thể.

Tạ Dư chậm chạp không nói lời nào, Lục Phỉ liền trực tiếp nhấc chân, đạp vào ghế dựa của Ôn Đồng.

Ôn Đồng không dự đoán được hành động này, sợ hãi kêu lên một tiếng.

Hô hấp của người bên đầu dây kia quả nhiên dừng lại trong chớp mắt.

Lục Phỉ: “Cho Tạ thiếu năm giây.”

“Năm, bốn…”

“5000 vạn, tôi chọn Bạch Việt.” Tạ Dư nói xong, nhanh chóng nói tiếp, “Đồng Đồng, em ——”

Không đợi hắn nói hết, Lữ mũ trực tiếp cúp điện thoại.

Ôn Đồng khẩn trương mà nhìn hắn, cảm giác bản thân sắp bị đánh.

Cậu nhịn không được mà nuốt nước miếng, nhưng không chờ được Lữ mũ đến đánh cậu, lại chờ được Lục Phỉ.

Lục Phỉ kéo ghế dựa tới gần, ngồi xuống đối diện với cậu, cà lơ phất phơ mà giơ chân lên nhẹ nhàng đá vào giày cậu: “Lâu như vậy rồi, mà bạn trai cậu cũng không phát hiện cậu mất tích.”

Ôn Đồng nghĩ thầm, cậu cũng không phải mỗi ngày đều ở cùng với Tạ Dư, hơn nữa hai ngày không liên lạc với nhau là rất bình thường.

Lục Phỉ lại đá giày của cậu: “Nói chuyện.”

Ở trước mặt Bạch Việt, Ôn Đồng đương nhiên muốn kéo độ hảo cảm lên, cậu nghĩ một lát rồi nói: “Anh ấy vừa mới gây dựng sự nghiệp, thường ngày rất bận.”

Lục Phỉ cười lạnh một tiếng, lại hỏi: “Vậy một ngàn vạn kia ở đâu?”

“Hắn thế nhưng không bảo đảm cho cậu.”

Bạn trai giả cùng với bạch nguyệt quang thật, đương nhiên phải chọn bạch nguyệt quang nha!

Ôn Đồng mắng to ở dưới đáy lòng, nghĩ dù sao cũng bị đánh, cậu cắn chặt răng, hung dữ mà nói ra lời trong lòng: “Anh ấy nguyện ý trả 6000 vạn!”

“Trách tôi?” Lục Phỉ nhíu mày nhìn bộ dáng hung dữ của cậu, đáy lòng lại có chút ngứa.

Hắn cúi người tiến đến trước mặt Ôn Đồng: “Tôi không nói hắn lựa chọn Bạch Việt.”

“Vì sao hắn lại không chọn cậu đây?”

“Cậu cảm thấy hắn có quan hệ gì với Bạch Việt?”

Muốn đánh liền đánh, tại sao lại nhiều lời như thế.

Ôn Đồng không kiên nhẫn mà nói: “Tôi không muốn nghe, cũng không muốn biết.”

Lời này bị Lục Phỉ nghe tới, chính là Ôn Đồng chưa từ bỏ ý định với Tạ Dư, không chịu tiếp thu hiện thực.

Hắn nhướng mày, đang muốn mở miệng thì Lữ mũ tới gần.

Mí mắt Ôn Đồng nhảy lên kinh hoàng, thấy Lữ mũ cách mình càng ngày càng gần.

Cậu phản xạ có điều kiện mà nhắm mắt lại.

Giây tiếp theo, không thấy đau đớn như trong suy nghĩ, ngược lại tiếng bước chân càng ngày càng xa.

Ôn Đồng mở to mắt, Lữ mũ lướt qua cậu, đi đến hướng Bạch Việt.

???

“Biết vì sao hắn lại chọn Bạch Việt không?” Lục Phỉ cố ý hỏi.

Ôn Đồng: “Vì sao?”