Chương 29

Tạ Dư kéo chốt của, giảm nhẹ lực chân, thong thả mà tới gần cầu thang.

Xác định trên cầu thang không có ai, hắn mới không tiếng động mà đi lên.

Tầng 3 không có người.

Tầng 4 cũng không có.

Đi lên tầng 5, đập vào mắt hắn là đống pha lê vỡ vụn, Tạ Dư nheo lại đôi mắt, động tác càng thêm nhẹ nhàng.

Bỗng dưng, trên đỉnh đầu xuất hiện một góc áo màu đen.

Tạ Dư đang muốn nổ súng, liền nghe thấy đối phương thấp giọng nói: “Ông chủ, là tôi.”

Là tay súng bắn tỉa.

Tạ Dư nhíu mày: “Ở phía trên có người nào không?"

Tay súng bắn tỉa lắc đầu: “Không có.”

“Tầng t tôi đã kiểm tra qua, không có ai, nhìn những mảnh vỡ này, có lẽ là từ gian phòng bên cạnh nổ súng.”

Sắc mặt Tạ Dư biến đổi, đối phương cố ý phá vỡ cái cửa sổ này……

Điệu hổ ly sơn!

…………

Bên kia, Ôn Đồng ở phòng ngủ đợi một phút, đoán Tạ Dư đã lên lầu rồi, cậu liền mở cửa đi ra ngoài.

Mới vừa đi đến cầu thang, cậu lại nghe thấy tiếng động rất nhỏ ở dưới lầu truyền đến.

Bước chân Ôn Đồng dừng lại, chẳng lẽ Tạ Dư không đi lên lầu, mà là đi xuống sao?

Cậu ngó đầu từ tay nhìn xuống dưới, trong phòng không bật đèn, khắp nơi tối đen như mực, nhìn không rõ.

Ôn Đồng rón ra rón rén đi xuống lầu, mới vừa dẫm lên gạch men sứ ở tầng 1, cái ót liền bị họng súng lạnh băng đè lại.

Cậu nghe thấy thanh âm lạnh băng của Lục Phỉ: “Đừng nhúc nhích.”

Trái tim Ôn Đồng nhảy dựng lên, hai giây sau đại não mới chuyển động lại.

Lục Phỉ kêu cậu đừng nhúc nhích, nếu cậu phản kháng mà động đậy, vậy hắn sẽ nổ súng?

Như vậy không phải sẽ trực tiếp hoàn thành nhiệm vụ rồi sao!

Ôn Đồng hít vào một hơi, xoay người đối diện họng súng, nhìn thấy sau lưng Lục Phỉ còn có hai đàn em nữa.

Lục Phỉ thấy cậu không hề sợ hãi mà xoay người, khóe miệng hắn giật giật, tức giận đến mức dùng họng súng chọc vào trán Ôn Đồng: "Tôi bảo đừng nhúc nhích, cậu nghe không hiểu sao?”

Ôn Đồng không hề sợ hãi, hung dữ nói: “Anh mau nổ súng đi.”

Lục Phỉ cắn răng hàm, thấp giọng mắng câu thô tục.

Giây tiếp theo, ở trên lầu truyền đến động tĩnh.

Mặt Lục Phỉ lại trầm xuống, thấp giọng nói: “Câm miệng, mau lại đây.”

Nghe được lời này, Ôn Đồng ngẩng mặt lên, nhanh chóng nói với người ở trên lầu: “Đừng xuống nữa, ở dưới này có ba người!”

Lục Phỉ: “……”

Hắn tức giận giơ tay che miệng Ôn Đồng lại, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Con mẹ nó cậu thích Tạ lão nhị như vậy sao?”

“Ngay cả bản thân cũng mặc kệ?!”

Nghe thấy lời nói của hắn, Ôn Đồng thành thật gật gật đầu.

Rõ ràng cậu đã nỗ lực tìm đường chết như vậy, tại sao Lục Phỉ còn chưa tức giận, thậm chí còn chưa nổ súng?

Đây là cái tật xấu gì đây?

Hai người đang nói chuyện, trên cầu thang đột nhiên xuất hiện một cái bóng.

Lục Phỉ dẫn người lui về phía sau, nghiêng đầu nhìn.

“Tạ lão nhị, tôi thấy anh rồi.”

“Ra đây.”

Ôn Đồng: “Ưm ưm ——” đừng ra!

Lục Phỉ nhìn chằm chằm cầu thang: “Tôi cho anh ba giây, bà, hai……”

Một giây cuối cùng, ở cầu thang xuất hiện một bóng người mơ hồ.