Chương 44

Hắn mặc một cái áo sơ mi màu đen, cổ áo rộng mở làm nổi thêm khí chất lười nhác, dép lào đạp lên trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy, cả người tùy tính lại phóng túng.

“Thanh Kiểm đâu?”

“Hẳn là đang nấu cơm ạ.” Cường Cát trả lời.

Vừa dứt lời, Thanh Kiểm liền bưng một cái đĩa lên đây.

Mùi hương của bò bít tết lập tức ập vào mặt.

Thanh Kiểm đem hai phần bò bít tết đặt lên trên bàn, sau đó ra hiệu với Cường Cát xuống dọn món cùng.

Cường Cát gật đầu đuổi theo.

Lục Phỉ ngồi vào bàn ăn, nâng nâng cằm với Ôn Đồng: “Lại đây ăn cơm nào.”

Ôn Đồng không muốn ăn bò bít tết, nhưng lại nhớ tới câu “thích người phản kháng” kia, cậu do dự một lát vẫn cam chịu ngồi xuống.

Bò bít tết là ba phần chín, trên mặt cắt còn mang theo một chút máu.

Ôn Đồng không thích ăn đồ sống, càng không thích loại đồ ăn dính máu như vậy, trong lúc nhất thời khó có thể xuống tay.

Cậu nhìn chằm chằm vào miếng bò bít tết một lát, cảm thấy máu trong đĩa càng ngày càng nhiều.

Chiếc đĩa màu trắng cùng với máu loãng đỏ tươi, khiến Ôn Đồng nhớ tới tử trạng của tên bắt cóc bị Bạch Việt nổ súng, dạ dày cuộn lên vô cùng khó chịu.

Cậu vội vàng cầm lấy ly nước, nhanh chóng uống hai ngụm.

Có vẻ Lục Phỉ rất đói bụng, hắn hai ba miếng đã ăn xong nửa miếng bít tết, thấy Ôn Đồng vẫn không nhúc nhích, đốt ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: “Ăn đi.”

Ôn Đồng mím môi, chậm rì rì cầm dao cắt thành mấy miếng nhỏ.

Sau đó bỏ vào trong miệng dưới cái nhìn chăm chú của Lục Phỉ.

Mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập trong khoang miệng, sắc mặt Ôn Đồng khẽ biến, cố gắng nuốt xuống thật nhanh, nhưng miếng thịt giống như bị mắc ở trong cổ họng, nuốt như thế nào cũng không xuống.

Cảm giác không khỏe tăng lên làm sắc mặt cậu trắng bệch, cổ họng cũng bắt đầu lên men, nhịn không được mà nôn khan một tiếng.

Ôn Đồng lập tức bước nhanh đến bên cạnh thùng rác, ngồi xổm xuống liền nôn ra, ngay cả mấy ngụm nước vừa mới uống cũng phun hết.

Lục Phỉ cau mày, buông dao nĩa xuống.

Sau khi Ôn Đồng nôn hết, cuối cùng mới cảm thấy dạ dày thoải mái hơn nhiều.

Sau khi súc miệng, cậu ngồi trở lại trên ghế, chuẩn bị tiếp tục ăn.

Hai gò má trắng bệch, cánh môi tái nhợt không có chút máu, chỉ có hốc mắt còn hồng hồng, nhưng mạt màu đỏ này không hề tăng thêm huyết khí mà chỉ làm cậu càng thêm yếu ớt và đáng thương.

Lục Phỉ thấy cậu lại cầm lấy dao nĩa, đáy lòng hắn nảy sinh một trận bực bội, mày nhăn chặt: “Em còn ăn làm gì?”

Ôn Đồng nghe ra ngữ khí đầy lửa giận của hắn, ngẩn người: “Không phải anh bảo tôi ăn sao?”

Lục Phỉ: “Con mẹ nó, tôi bảo em ăn cơm.”

Chứ không ép em ăn mấy thứ này.

Hắn đem nửa câu sau nuốt về, không kiên nhẫn nói: “Không muốn ăn thì đừng ăn.”

Ôn Đồng cầm dao nĩa không biết nên làm gì, Lục Phỉ đúng là có bệnh tâm thần mà, lúc muốn cậu ăn, lúc lại không cho ăn.

Chẳng lẽ là bị cậu phun đến ghê tởm rồi?