Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cậu Ấy Đến Thanh Hoa, Còn Tôi Chọn Bắc Đại

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ăn cơm xong, Ngôn Từ đưa Giang Mỹ Mỹ về ký túc xá trước rồi đưa tôi ra cổng trường..

Hai người chúng tôi im lặng đi bộ trước cổng Thanh Hoa.

“Cậu.”

“Cậu...”

Tôi và cậu ta đồng thời lên tiếng, rồi lại không hẹn mà cùng im bặt.

Xung quanh là bóng dáng vội vã của các sinh viên, tiếng chuông xe đạp lanh lảnh bên tai.

Tôi dùng chân đá cục đá dưới chân, im lặng không nói gì.

Ngôn Từ: “Mẹ tôi hỏi cậu có muốn ăn hoa quả không để bà ấy gửi cho chúng ta.”

Mẹ Ngôn có một vườn cây ăn trái, cho nên cả năm không lúc nào nhà tôi thiếu trái cây.

Tôi lắc đầu: “Không cần đâu.”

Hoa quả gì chứ…

Người mà tôi thích thầm lâu như vậy cũng có bạn gái rồi…

Tôi cúi đầu suy nghĩ miên man.

Tôi nghĩ đến những ngày tháng còn nhỏ, tôi và Ngôn Từ cùng chơi đùa trong vườn cây, rồi lại nghĩ đến nụ hôn vào buổi chiều mùa hạ đó.

Thậm chí tôi còn nghĩ đến cả cô bạn gái dáng chuẩn kia của Ngôn Từ.

Lúc này tôi không nhịn được mà làm liều: “Có thời gian thì cùng ăn với bạn trai tôi một bữa.”

“...”

Nụ cười trên môi Ngôn Từ hơi cứng lại, nhưng ngay lập tức khôi phục lại trạng thái bình thường:

“Chắc chắn không đẹp trai bằng tôi.”

“Còn lâu—”

Tôi cuộn tròn trên giường, gửi tin nhắn cho người tên Chu Châu lần trước đã đóng giả làm bạn trai tôi.

Tôi: Cuối tuần rảnh không? Cần anh giúp một việc.

Tôi: 300 tệ?

Tôi cầm điện thoại, mắt chìm chăm chăm lên trần nhà đợi đối phương trả lời, chiếc chuông gió treo trước cửa sổ đung đưa theo gió.

Tôi nhớ đến Ngôn Từ.

Đó chính là món quà cậu ta tặng tôi.

Tôi và Ngôn Từ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.

Ngày công bố điểm thi đại học, để chúc mừng cho việc hai chúng tôi phát huy tốt như mong đợi, cậu ta đã mua một đôi chuông gió.

Hai chúng tôi mỗi người một cái.

Khoảnh khắc treo chuông gió lên cửa, trong lòng tôi vui sướиɠ như nở hoa.

Là đồ tình nhân à?

Ngôn Từ cũng có một cái giống như vậy.

Có lẽ cậu ấy cũng hơi thích tôi cũng nên.

Đem theo suy nghĩ đó, suốt cả mùa hè, mỗi lần tôi nhìn Ngôn Từ, ánh mắt đều lấp lánh ánh sao.

Tôi mong chờ không biết đến khi nào cậu ấy mới chịu tỏ tình…

Đến tận buổi chiều cuối cùng trước khi nộp giấy điền nguyện vọng.

Sau khi biết được điểm thi, hai đứa chúng tôi cùng nhau ngồi điền nguyện vọng.

Thành tích của chúng tôi đều rất tốt, cơ bản chắc suất vào được Thanh Hoa Bắc Đại, cho nên hai đứa đã cùng thống nhất sẽ điền Thanh Hoa.

Lúc đó Ngôn Từ chơi game mệt quá nên ngủ gật luôn trên ghế.

Cơn gió mùa hạ nóng ẩm thổi qua.

Tóc mai trên trán cậu ấy theo gió lay động.

Lúc đó không hiểu tôi nghĩ gì trong đầu, giống như bị ma xui quỷ khiến tiến lại gần Ngôn Từ.

Tôi chăm chú nhìn chiếc mũi cao thẳng của cậu ấy, từ từ cúi xuống, hôn một cái lên má Ngôn Từ.

Một cái hôn nhẹ tựa lông hồng..

Tim tôi đập thình thịch, khoảnh khắc sau đó lý trí cuối cùng cũng đánh bại cảm tính.

Tôi vội vàng đứng dậy bỏ chạy mất dép.

Bởi vì tôi nhìn thấy.

Khoảnh khắc môi tôi chạm đến, hàng mi dài của Ngôn Từ khẽ run lên.

Cậu ấy không ngủ.

Nhưng cậu ấy cũng không mở mắt, chỉ im lặng nằm đó. Gương mặt thiếu niên hơi hồng lên dưới ánh nắng.

Tôi đoán, có lẽ cậu ấy không muốn mở miệng từ chối tôi, làm ảnh hưởng đến tình bạn giữa chúng tôi chăng?

Chuyện đó khiến tôi không biết phải làm sao.

Đêm đó, tôi ôm chăn khóc rất lâu.

Mười lăm phút cuối cùng trước khi đóng cổng đăng ký, tôi bò dậy sửa lại nguyện vọng.

Đến Bắc Đại vậy.

Tôi rất sợ phải đối mặt với cậu ấy.

Sợ cậu ấy hỏi rằng sao hôm đó tôi lại làm như vậy.

Nhưng ngày lên đường nhập học, vì lý do an toàn, bố mẹ hai đứa vẫn bắt chúng tôi phải đi cùng máy bay.

Tôi không có cách nào phản đối.

Chỉ có thể cố gắng hạn chế tiếp xúc với cậu ta nhất có thể.

Nhưng trước khi rời khỏi, tôi đã chứng kiến một chuyện giống như ngọn cỏ cuối cùng nghiền nát tình cảm trong lòng tôi.

Trong phòng Ngôn Từ, chiếc chuông gió nằm chỏng chơ trên mặt đất.

Chiếc đuôi của nó chẳng thể đón gió, càng chẳng thế phát ra tiếng kêu vui tai.

Xem đi, cậu ấy chẳng có ý gì với tôi cả.

Có khi đó chỉ là quà tặng cho hoạt động quét mã bên đường cũng nên.

Thế nhưng chương trình trao đổi của Thanh Bắc lại kéo chúng tôi về cùng một chỗ.

Cho nên tôi chỉ đành…giả vờ không để tâm.

Nghe nói mới nhập học được vài tháng cậu ấy đã có bạn gái rồi.

Chẳng sao cả, tôi cũng có.

Tôi không muốn yêu đương thật, nhưng cũng không thể để bản thân mất mặt.

Cho nên tôi cắn răng bỏ tiền thuê người giả làm bạn trai.

Này Ngôn Từ.

Chẳng cần cậu phải giảng bài cho tôi thì toán cao cấp của tôi vẫn điểm cao như thường.

Chẳng cần cậu kéo tôi chạy bộ mỗi ngày tôi vẫn có thể thi qua môn thể dục.

Tôi phải chôn vùi những cảm xúc của mình.

Giống như việc cậu tùy tiện vứt chiếc chuông gió kia trên mặt đất. Rõ ràng tôi đã trân trọng nó như thế, vậy mà…

Thôi vậy.

Tôi cũng có thể khiến bản thân không thích cậu nữa.

Điện thoại reo lên một tiếng kéo tôi trở lại với thực tại.

Tôi nhấn vào tin nhắn Wechat.

Chu Châu: Không vấn đề. Địa điểm?

Tôi gửi định vị cho anh ta.

Chu Châu gửi lại một cái sticker ok.

Ngày hôm đó khi trông thấy Ngôn Từ đi cùng bạn gái từ xa, tôi vội vàng tóm lấy một nam sinh gần đó đưa ra giao kèo làm bạn trai giả.

Nam sinh đó chính là Chu Châu.

Có lẽ Chu Châu cũng thiếu tiền, cho nên vừa nghe thấy đề nghị của tôi đã đồng ý luôn.

Hôm đó sau khi màn biểu diễn kết thúc, hai chúng tôi còn kết bạn Wechat với nhau.

Không ngờ rằng chưa được mấy ngày đã lại phải nhờ đến anh ta.

Lại phải tiêu thêm 300 tệ.

Tôi chán nản tính toán, không biết cuối tháng này phải ăn bao nhiêu gói mì tôm đây…

Lúc đó sao lại dại dột muốn ra vẻ trước mặt Ngôn Từ cơ chứ?!

Xung quanh rất yên tĩnh, bạn cùng phòng đều đã ra ngoài.

Tôi nằm dài trên giường, mím môi bấm điện thoại gửi tin nhắn cho Ngôn Từ: Cuối tuần rảnh không?

Cậu ta trả lời rất nhanh: Có.

Tôi: Vậy ra ngoài cùng ăn một bữa với bạn trai tôi không?

Khung trò chuyện yên tĩnh một lúc.

Ngôn Từ: Không rảnh.

Tôi còn đang định chất vấn cậu ta lật mặt nhanh như chớp thì một hồi chuông điện thoại đã reo lên, vì đang ở trong phòng nên tiếng chuông lại càng chói tai.

Tôi giật mình nhìn hai chữ Ngôn Từ trên màn hình, chậm chạp nhấn nút nhận cuộc gọi.

“...Alo?”

“...”

Tôi nghi hoặc: “Ừm…có chuyện gì à?”

“Không phải cậu tìm tôi có chuyện à?”

“À.” Ý cậu ta là muốn tôi nói trực tiếp trong điện thoại, “Cuối tuần này muốn mời cậu cùng ăn một bữa với bạn trai tôi.”

“Không đi.”

“Lúc nãy cậu nói rảnh cơ mà.” Tôi rối rít.

Ngôn Từ im lặng một hồi, đáp lại một câu cộc lốc: “Gửi địa chỉ cho tôi.”

“Được.” Tôi vui vẻ đồng ý.

Trước khi cúp máy Ngôn Từ còn bồi thêm một câu: “Tôi cũng đưa Giang Mỹ Mỹ đi cùng.”

“...”

“Đi thì đi! Chỉ sợ bạn trai tôi đẹp trai quá, Giang Mỹ Mỹ gặp được lại đá cậu đấy!”

“Hừ.”

“Hứ.”

Hai chúng tôi cùng lúc ngắt điện thoại. Tôi cầm điện thoại trong tay, nằm dài trên giường chẳng muốn động đậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »