Chương 14: Cất tiếng hát

48.

Trên quầy thanh toán lúc nào cũng bày biện áo mưa, với lại nhân viên thanh toán lúc nào cũng chậm rì rì.

Ninh Hoảng nỗ lực đem ánh mắt từ trên giá sang chỗ khác, nhìn chằm chằm Lục Thầm viết rõ ràng mấy chữ thật to, anh mà dám mua thì anh chết chắc.

Lục Thầm rất phối hợp mà giả mù.

Qua một lúc, anh nhớ ra cái gì đó, đè thấp âm thanh nói nhỏ bên tai cậu: "Chú nhỏ, buổi sáng cái kia, còn giận không?"

Ninh Hoảng nhanh chóng vò tóc.

Trước sau đều là người đó, có thể dịch ra xa chút không.

Song cậu chỉ có thể dùng ánh mắt hung ác gϊếŧ chết Lục Thầm.

Nhưng Lục Thầm lại ghé vào tai cậu, khống chế âm lượng mà chỉ có hai người nghe được nói: "Chú nhỏ, em nằm mơ, mơ mơ màng màng, không phải ý đó."

"Cái đó, cũng là phản ứng sinh lý bình thường."

"Người trưởng thành quá hai tháng không tiến hành sinh hoạt cá nhân, nó tự nhiên sẽ thế... "

Đồng tử Ninh Hoảng chấn động đảo qua đảo lại, tay sắp đem tay cầm của xe đẩy hàng bẻ cong.

Sau một lúc lâu cậu mới nặn ra một chữ từ trong kẽ răng: "Tôi không giận."

"Anh có thể ngậm mồm lại không?"

Lục Thầm rất lễ phép mà gật gật đầu mỉm cười: "Có thể."

Đầu óc Ninh Hoảng quay cuồng, trong đầu đều là cuộc sống cá nhân, trưởng thành, phản ứng sinh lý.

Mấy chữ này cứ hiện to lên trước mắt, len lỏi vào những suy nghĩ đen tối trong đầu cậu, chạy tới chạy lui.

Tựa như ở trước mắt dịu dàng mỉm cười, mặt người dạ thú dù bận tối mắt nhưng vẫn thong dong.

Cậu nghiến răng nghiến lợi muốn xua đuổi mấy chữ đó đi quay đầu lại, nhìn bαo ©αo sυ trên kệ hàng rồi bốn mắt giao nhau.

Đột nhiên cậu nhớ tới cái đó, từ trước đến nay chưa từng thảo luận qua vấn đề này.

Cậu và Lục Thầm là hai người đàn ông yêu nhau.

Cậu ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho Lục Thầm cúi xuống.

Sau đó dán vào lỗ tai Lục Thầm nói nhỏ.

Cậu tận lực làm cho mình rất trong sáng hỏi: "Bình thường chúng ta ai dùng cái này?"

Lục Thầm liếc nhìn cậu một cái, không tiếng động cong khoé miệng.

Rồi nói.

"Em dùng."

Thế là thu được một chú nhỏ như bị đun sôi đỏ bừng.

Ừm, lát nữa đi siêu thị hải sản.

Tối nay sẽ ăn tôm luộc.

49

Đêm đó Ninh Hoảng căm phẫn nhấc nút lên.

Dùng chữ như chó bò ghi lại vào cuốn vở cho mình ở 34 tuổi.

Anh ta còn nhỏ hơn mi bốn tuổi đó!

Mất mặt.

Ninh Hoảng, mi thật quá mất mặt.

Còn vẽ một icon giận giữ và xấu hổ.

Vài ngày sau, chú nhỏ 34 tuổi lật nhật ký, dùng nét chữ cũng như chó bò trả lời một cách uể oải:

Lớn tuổi rồi, thích nằm hơn.

50

Buổi tối ở sân thượng ăn tôm luộc.

Những con tôm đỏ chồng lên rất cao, thịt tôm vừa chắc vừa thơm ngon, vị ngọt còn sót lại làm người ta muốn liếʍ luôn cả ngón tay.

Trà trái cây cũng được pha với đá viên, đựng trong một bình thuỷ tinh lớn, vặn ra là có thể nếm được vị trái cây chua chua ngọt ngọt.

Ninh Hoảng ăn rất vui vẻ, trong chốc lát đã đem sự phiền não vứt ra sau.

18 tuổi cũng tốt, nhớ ăn nhớ ngủ, bệnh hay quên cũng nhiều.

Ngẩng đầu lên thấy Lục Thầm trước mặt đang bóc vỏ tôm cho cậu liền ngang ngạnh nói: "Anh ăn của anh đi, lo cho tôi làm gì?"

Lục Thầm thuần thục bóc bỏ cho cậu: "Hôm nay em nạp đủ protein rồi, nhàn rỗi mà."

Lại nói, anh thích nhìn chú nhỏ ăn.

Có thể là do Ninh Hoảng kén ăn, cho nên có thể ăn được thứ cậu thích thì khoé mắt hiện lên vẻ thỏa mãn và hạnh phúc.

Tôm luộc rõ ràng nằm trong số đó.

"Anh ăn nhiều chút, "Lục Thầm cười nói,"Mua rất nhiều, ngày mai có thể gói sủi cảo nhân tôm rồi hấp lên."

"Nếu không có thời gian gói thì đổi sang món cơm rang tôm."

Cho tôm vào chiên với dầu rồi bóc vỏ sau đó đem rang với cơm, mỗi một hạt cơm đều ngấm vị ngọt của tôm.

Chỉ nói đến đây, Ninh Hoảng đã nhịn không được mà bắt đầu mong chờ ngày mai.

Ăn được một nửa, Ninh Hoảng trên ghế sô pha lười biếng duỗi người, cậu nhìn thấy trong góc có một cây đàn ghi ta.

"Là của em. "Lục Thần nhìn theo tầm mắt cậu, cười cười "Đàn không tốt lắm."

Ninh Hoảng thấy âm nhạc thì hưng phấn lên, lại nhớ tới giọng của Lục Thầm bèn cảm thấy phảng phất như bị cỏ lông gãi gãi, khó tránh khỏi mang tai ngứa ngáy, tim cũng ngứa không chịu được.

Mắt cũng thế mà sáng lên.

"Anh thử chút xem "Ninh Hoảng bỏ con tôm trên tay xuống, giục anh ý là tôi muốn nghe."

Sếp Lục liền đi rửa tay rồi ôm ghi ta vào lòng, gảy gảy vài cái, Ninh Hoảng liền cau mày.

Nhưng xem xét giọng nói của Lục Thầm, rốt cuộc vẫn không mắng ra lời.

Dù sao cũng là một người mới học, với lại giọng nói của người cũng là một nhạc cụ hay.

Ninh Hoảng nghĩ vậy.

Thực ra là cậu rất thích giọng của Lục Thầm.

Tại sân thượng, sếp Lục mặc cái áo khoác thoải mái, lộ ra vẻ trẻ trung vô cùng. Lông mày thanh tú điềm đạm, ôm cây đàn ghi ta trong lòng có vài phần giống hình dáng cao lớn của thiếu niên mặc áo trắng trong tiểu thuyết.

Chầm chậm mở miệng.

Long trời lở đất.

"Từng! Đợt! Từng! Đợt! Sáng! Lấp! Lánh!"

"Bầu! Trời! Đều! Là! Sao! Nhỏ!"

Ninh Hoảng:...

Trong một khoảnh khắc, biểu cảm trên mặt của Ninh Hoảng trở nên dữ tợn.

Lục Thầm còn đang tiếp tục: "Cao! Cao! Treo! Lên..."

"Ngậm miệng." Ninh Hoảng rốt cuộc vẫn là không nhịn được.

Không có một thanh âm nào được điều chỉnh.

Nếu không có lời bài hát, mẹ nó cậu không nghĩ bài hát này chính là ngôi sao nhỏ.

Lục Thầm ngừng hát, trịnh trọng nói: "Chú nhỏ, em hát có hơi lạc giọng."

"... Anh bảo đây là có hơi lạc giọng á?"

Ninh Hoảng xác định Lục Thầm không nói đùa với mình, thần sắc liền mơ màng hoảng hốt.

Thế giới này sao lại có người có giọng nói rất dễ nghe nhưng khi hát lên lại khó nghe đến vậy?