Chương 10: Quần áo

Tôi từ từ thức dậy trên chiếc giường thoải mái nhất mà tôi tôi nghĩ tôi từng nằm. Mắt tôi vẫn nhắm nghiền trong khi tôi cảm thấy có vài điều khá bất ổn đang xảy ra, hoặc là đồ vật gì đó, hoặc thậm chí là ai đó. Tay và chân tôi quấn quanh người ấy. Tối qua tôi đã ngủ với Jason ư? Tôi kéo thân thể mình sát lại người đó hơn, vùi đầu vào lưng và ôm chặt hơn trong khi vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ. Từ cơ thể đối phương tôi ngửi thấy thoang thoảng mùi dừa. Não tôi lướt qua một vài ý nghĩ rồi tôi mở to mắt ra nhìn ngắm xung quanh. Vanessa!

Tôi nhanh chóng gỡ tay mình buông cô ấy ra và nhảy ra khỏi giường. Cô ấy quay người và thong thả vươn vai. Tôi khá chắc là tôi đã đánh thức cô ấy dậy.

"Chào buổi sáng, Sky." Cô ấy cười, trông cô ấy có vẻ thỏa mãn kỳ lạ.

"Tại sao tớ lại ở đây?" Tôi cúi xuống nhìn cơ thể mình và thấy bản thân đang mặc độc một chiếc áo phông cùng với một quần đùi ngắn, ngoài ra ngay cả đồ lót một món cũng không có.

“Cậu không nhớ gì về tối qua à?" Vanessa nói với giọng ngái ngủ.

Tôi cố lục tìm ký ức của mình về đêm qua, nhưng đầu tôi như cái hộp rỗng vậy, không có gì bên trong cả. "Không, không nhớ gì hết ấy."

"Ừ thì, ở bữa tiệc của Jason hôm qua, ban đầu thì tớ không thấy cậu đâu. Nhưng khi tớ thấy cậu trong bữa tiệc, cậu nói với tớ rằng cậu với Jason gần như đã đi quá giới hạn. Sau đấy tớ bị kéo vào bếp chơi beer pong và tớ không gặp cậu kể cả khi đến cuối bữa tiệc."

Đi quá giới hạn? Ý là quan hệ tìиɧ ɖu͙© ấy á? Tôi và Jason á? Chuyện quái gì đã xảy ra tối qua vậy?

"Sau đấy tớ bắt gặp Amber, Amber nói không tìm thấy cậu nhưng bạn ấy cần phải về, thế nên tớ đã đi tìm cậu khắp nơi. Về sau, tớ tìm thấy cậu ở phòng vệ sinh trên lầu, lúc ấy đã 4 giờ sáng. Lúc ấy cậu trông lạ lắm, đi lại không vững và cư xử rất kỳ." Vanessa quay người hướng mặt về phía tôi. "Sau đấy khi chúng ta lên đến xe của tớ, cậu nói rằng muốn đến nhà tớ. Thế là tớ đưa cậu đến đây, cậu ngủ quên trong xe của tớ nên tớ đã đánh thức cậu dậy và đỡ cậu lên phòng tớ."

Làm thế nào mà tôi có thể làm ra chuyện như vậy cơ chứ? Tôi đã bị đánh thuốc mê hay gì đó à?

"Bộ đồ này thì sao?" Tôi chỉ vào chiếc áo phông và quần đùi tôi đang mặc.

“Tớ đưa quần áo này cho cậu hồi tối hôm qua" Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt cô ấy. "Cậu tự thay đồ trong phòng tắm."

"Ừ, ừ, được được."

Tôi nhìn thấy điện thoại của mình trên tủ đầu giường và chợt nghĩ đến chị gái tôi. "Chết tiệt, chị tớ."

"À đấy, không cần lo lắng về chuyện đó đâu. Chị ấy liên tục gọi cho cậu đêm qua nên tớ đã bắt máy và nói với chị ấy cậu sẽ ở lại qua đêm với tôi và ở nhà tớ." Vanessa trấn an tôi.

“Nhưng chị tớ có biết cậu là ai đâu?"

"Tớ cũng đoán ra rằng nếu cậu đã không nói gì với bạn cậu và tớ thì cậu hẳn cũng không nói gì với chị cậu về tớ. Vì vậy tớ đã nói với chị ấy rằng tớ là Amber.”

Mười điểm. Vanessa từ giờ sẽ là ân nhân của tôi. Tôi quay lại giường cô ấy, lần này giữa chúng tôi đã kéo ra một khoảng cách. Cả hai chúng tôi đều chống tay nằm sấp trên giường.

"Cảm ơn nhé."

"Không có gì." Cô ấy nở một nụ cười nhẹ trên môi. "Vậy cậu có muốn nhận lời khuyên về tìиɧ ɖu͙© nữa không?"