Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cách Để Yêu Người

Chương 4: Sεメy?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mãi cũng đến tiết cuối cùng trong ngày. Tiết này đặc biệt vô cùng bởi tiết này tôi học cùng với Jason và Vanessa.

Tôi di chuyển về phía cuối lớp và ngồi vào chỗ của mình khi chuông reo. Jason vậy mà ngồi ngay trước mặt tôi.

Thầy Anders bắt đầu buổi học. Từ khi được các anh chị khóa trước rỉ tai rằng lớp này cực dễ lấy được điểm A, tôi không còn để ý lắm đến việc học chân chính trong cái lớp này nữa. Vì vậy, tôi chỉ làm một hành động duy nhất là nhìn chằm chằm vào Jason và gần như đóng khung hình ảnh anh ấy trong tầm mắt mình vậy. Tuy nhiên, khoảnh khắc yên bình của tôi rất nhanh đã bị gián đoạn bởi một rung động truyền đến từ túi sau của tôi. Tôi lấy điện thoại ra và nhanh nhẹn giấu nó sau cuốn sách để xem ai đã nhắn tin cho tôi.

Vanessa Adams: Tip#1: Đừng nhìn chằm chằm vào người ta như thế, trông cực kỳ đáng sợ.

Tôi nhìn sang Vanessa, người đang ngồi cách tôi vài chiếc bàn trống. Cô ấy đang nhìn tôi với nụ cười mỉm trên môi. Một tiếng cười khúc khích thoát ra khỏi miệng tôi.

Sky Jenkins: Cậu không để ý bài giảng à?

Tôi nhìn lại cô ấy khi cô ấy đọc tin nhắn của tôi.

Vanessa Adams: Điều đó làm chúng ta trở thành cặp đôi hoàn hảo đấy =).

Cả hai chúng tôi bật ra một tràng cười trong im lặng. Tôi không muốn tỏ rằng mình phát cuồng vì mấy gã trai, vì vậy tôi dừng việc nhìn chằm chằm của mình bằng cách quay đầu nhìn lên bảng và tập trung vào phần còn lại của bài giảng.

Tiếng chuông reo lên kết thúc buổi học, tôi đi đến tủ đựng đồ của mình thì Amber xuất hiện.

"Em iu nghĩ gì về việc mua mấy món Trung Quốc đóng gói sẵn và đi ăn ở biển?"

Nhưng tôi đã lên kế hoạch với Vanessa nên tôi hiện tài não tôi đang hoạt động hết công suất nghĩ ra cái cớ tốt nhất.

"Nghe hay đấy nhưng mà em không đi được anh iu ạ. Em phải dọn dẹp nhà cửa trước khi bố em về nhà tối nay."

Amber làm bĩu môi phụng phịu với đôi mắt cún con.

"Đi đi mò."

"Hay là xem mai có mưa không rồi mai đi?"

"Mười điểm." Cô ấy quay lưng đi và quay lại vẫy vẫy với tôi. "Hẹn gặp lại em iu vào ngày mai nhé."

Cô ấy biến mất trong đám đông học sinh. Tôi hoàn thành việc lấy đồ của mình và băng qua mọi người đến khu âm nhạc. Tôi cũng không rõ tại sao Vanessa lại chọn một địa điểm như đằng sau khu biểu diễn như vậy. Không có một người nào trong sảnh khi tôi đến cửa. Tôi đẩy cửa ra và thấy Vanessa đang ngồi dựa vào bức tường cách đó vài bước chân.

Phía sau trường chỉ là một bãi đậu xe khác dành riêng cho giáo viên. Bên cạnh đấy còn có sân bóng chày bóng đá và điền kinh, nhưng đầu năm học mới thì mấy câu lạc bộ thể thao chưa tổ chức sinh hoạt.

"Vậy tại sao cậu lại muốn gặp nhau ở đây?" Tôi đi lại ngồi cạnh cô ấy và hỏi.

"Nó yên tĩnh ấy."

Tôi chưa bao giờ nghĩ cô ấy là kiểu người thích hòa bình và yên tĩnh. Nhưng tôi nghĩ rằng có lẽ không thể đánh giá một cuốn sách qua trang bìa của nó.

"Vậy cậu đã nảy ra suy nghĩ gì cho buổi học này chưa?" Tôi nhìn vào đôi mắt cô ấy. Tôi chưa bao giờ thực sự nhận thấy đôi mắt ấy làm con người ta chao đảo như nào. Dù rằng chỉ là đôi con ngươi màu cà phê đậm.

"Tớ đang nghĩ chúng ta có thể ngồi ở quán cà phê nào đấy và thảo luận về những vấn đề cơ bản ấy." Cô ấy không hề lảng tránh đi ánh nhìn của tôi.

"Ừ nghe được đấy. Đi xe của tớ ok không?" Tôi khép mắt nhìn xuống, giường như đầu hàng trước ánh nhìn xuyên thấu của cô ấy.

"May là cậu đề nghị như thế đấy, vì hôm nay tớ không đi xe của mình."

Tôi đứng dậy trước và đưa tay giúp Vanessa. Bàn tay cô ấy nắm lấy tay tôi, đột nhiên một dòng điện xuất hiện truyền thẳng lên não bộ tôi khiến cho tôi run rẩy rùng mình. Tôi buông ra, suýt chút nữa khiến cô ấy ngã nhào.

"Tớ xin lỗi." Tôi lúng túng nói.

Tôi quay người đi một vòng quanh trường mới đến bãi đỗ xe. Vanessa theo sau tôi. Khi đến xe của tôi, cả hai ổn định ở băng ghế trên, tôi quay người ném cặp ra phía băng ghế sau. Cô ấy cũng làm như vậy.

Chưa bao giờ trong đời tôi có thể tưởng tượng Vanessa Adams ngồi ở ghế phụ trên xe của tôi.

Tôi nhanh chóng lái xe ra khỏi bãi đậu xe và bắt đầu điều khiển xe đi đến khu vực bãi biển với các cửa hàng và nhà hàng. Chuyến xe không dài và cả hai chúng tôi đều im lặng. Nhưng mà nó lại không ngượng ngùng như tôi dự đoán.

Tôi tìm một chỗ đậu xe trên con đường phía trước một cửa hàng mỹ nghệ. Chúng tôi xuống xe và bắt đầu đi dọc theo con đường đông đúc người qua lại. Một số người mặc đồ tắm, có người mang theo cả trượt ván, họ có thể đi theo nhóm bạn, cặp đôi, và sau đó là tôi và Vanessa.

"Chỗ này thì sao?" Cô chỉ vào một quán cà phê nhỏ và gần như không có mấy khách trong quán.

"Được.”

Chúng tôi đi vào bên trong, hình như chúng tôi kích hoạt phải một cơ quan nào đấy, tiếng chuông lanh lảnh kêu lên báo hiệu hành động của chúng tôi. Có một ông già ở quầy dường như đang làm việc một mình. Những người còn lại trong quán chỉ có một phụ nữ trung niên đang đọc sách và một cặp vợ chồng già. Vanessa tiến đến quầy nơi ông già đang đợi.

"Tôi có thể lấy cho các quý cô đáng yêu bất cứ thứ gì không?"

"Cho cháu một ly latte cỡ vừa nhé." Vanessa đưa ra yêu cầu của mình.

"Còn cháu sẽ lấy một tách espresso ạ." Tôi lịch sự mỉm cười.

"Nghe hay đấy, sẽ ra ngay thôi các quý cô." Ông ấy sử dụng những chiếc máy phía sau để pha chế đồ uống của chúng tôi.

Tôi lấy ra tờ 10 đô la trong ví và để nó trên quầy.

"Sky, để tớ trả tiền đi." Vanessa phản đối.

"Không sao đâu. Có cốc cà phê thôi mà."

"Được rồi, nhưng lần sau để tớ trả."

Lần sau à. Não tôi phán định rằng đây là một điều bất bình thường.

Sau vài phút chờ đợi, cà phê của chúng tôi đã sẵn sàng. Chúng tôi ngồi bên ngoài tại một trong những chiếc bàn phía trước quán cà phê.

"Được rồi, chúng ta hãy nói về những điều cơ bản cậu cần." Vanessa nhấp một ngụm latte. "Vậy trước đây cậu đã từng có bạn trai chưa?" Khả năng giao tiếp bằng ánh mắt của cô ấy đáng sợ thật đấy.

"Tớ từng yêu xa với một người con trai trong ba năm. Và… hết rồi." Tôi nhìn xuống, một lần nữa cố gắn biến mắt khỏi ánh nhìn của cô ấy.

“Ghê nhỉ, ba năm không ngắn đâu. Hai người chia tay khi nào vậy?"

"Năm ngoái, tớ phát hiện ra anh ta lừa dối tớ vì tớ không thể thỏa mãn anh ta về mặt tìиɧ ɖu͙© của nó.”

"Lạy Chúa, tớ rất xin lỗi. Mọi thứ rối rắm ra phết." Cô ấy nói thật lòng.

"Không sao đâu, dù sao tớ cũng không thích anh ta nhiều lắm."

Vanessa đưa tay ra nắm lấy tay tôi để an ủi. Nhưng cách cơ thể tôi phản ứng lại không dễ chịu. Có một cảm giác nóng bừng bao trùm lấy cơ thể tôi. Tôi cố gắng kiềm chế và cố không hành động thô lỗ bằng cách giật tay ra.

"Vậy tớ đoán là cậu chưa từng quan hệ tìиɧ ɖu͙©?" Vanessa hỏi.

"K-không, tớ không có, tơ chưa từng, chưa từng..." Bị cuốn vào câu hỏi rất riêng tư và bàn tay của cô ấy đặt lên tay tôi, tôi không khỏi lộ rõ sự lo lắng của mình. Cô ấy hẳn đã nhận ra vì cô ấy đã rút tay lại. Điều đó làm tôi thấy nhẹ nhõm hẳn.

"Ok, chúng ta không cần phải nói về những thứ đó cho đến khi mối quan hệ của cậu và Jason là một mối quan hệ có kết quả và đương nhiên, nghiêm túc." Cô nở một nụ cười an ủi tôi. "Vậy nên, khi cậu đến bữa tiệc của Jason, lời khuyên của tớ là cố gắng kéo dài cuộc nói chuyện với anh ấy. Thậm chí có thể mời anh ấy khiêu vũ cùng. Nhưng đừng nói chuyện với anh ấy quá nhiều, nếu không anh ấy sẽ cảm thấy cậu phiền phức, dính người các thứ đấy."

Tôi ghi nhớ trong đầu những gì cô ấy nói. Rồi tôi chợt nhận ra rằng bản thân kém đến mức những thứ cơ bản như vậy cũng không biết.

"Một điều nữa là, tớ nghĩ cậu nên mặc sεメy, gợi cảm một chút. Để thu hút sự chú ý của anh ấy ấy. Nếu cần, cậu có thể mượn đồ của tớ."

"Gợi cảm á?"

"Đúng vậy đấy."

"Cậu nghĩ rằng tôi có thể trở nên sεメy gợi cảm?" Tôi tự hỏi liệu cô ấy có nhận ra rằng cô ấy đang nói chuyện với tôi không. Sky Jenkins. Người thiếu quyến rũ nhất còn sống.

"Tất nhiên là có thể. Cậu có một thân hình tuyệt vời, cậu chỉ cần khoe nó một chút thôi và tự tin lên."

Tôi cảm thấy mình đỏ mặt trước lời khen của cô ấy. "Nhưng mà tự tin kiểu gì cơ chứ?"

"Ừ thì, có rất nhiều cách để làm điều đó. Nhưng chiến lược của tớ là hãy giả vờ như mọi người trong phòng đều thích, thậm chí là yêu cậu."

"Chưa bao giờ nghe nói về điều đó trước đây luôn ạ." Tôi cười.

"Vậy cậu nên thử nó vào một lúc nào đấy, nó thực sự hiệu quả." Cô ấy nói.

Trước khi Vanessa có thể nói bất cứ điều gì khác, tôi nhìn thấy Amber và một số người bạn của tôi đang đi trên lối đi lót ván. Vãi ò, cứu.
« Chương TrướcChương Tiếp »