Chương 5: Ôm

Tôi nhanh chóng chạy trở vào quán cà phê và trốn vào trong nhà vệ sinh của quán, tim tôi đập thình thịch, chạy đua với số không khí tôi hít vào. Tôi từ chối kế hoạch đi chơi với Amber và nói dối về việc tôi đi riêng với Vanessa. Nếu họ nhìn thấy tôi thì tôi chết chắc.

Nếu điều ấy xảy ra, chắc tim tôi sẽ cưỡi luôn một quả tên lửa bay vào vũ trụ mất. Toàn thân tôi bắt đầu run rẩy và tay tôi ướt đẫm mồ hôi. Đầu tôi quay cuồng, nghĩ xem điều gì sẽ xảy ra nếu Amber nhìn thấy tôi.

Tiếng gõ cửa truyền vào thức tỉnh tôi.

"Ai vậy ạ?" Tôi hỏi, sợ hãi vì người gõ cửa có thể là Amber.

"Là tớ, Vanessa.”

Đầu, cơ thể và trái tim của tôi đồng loạt thả lỏng. Lạy Chúa. Tôi đứng dậy từ chỗ đang ngồi trên sàn nhà vệ sinh, ngạc nhiên thay là tôi không thấy ghê tởm chút nào, và mở cửa. Vanessa bước vào và đóng cửa lại sau lưng.

"Cậu không sao chứ?" Cô ta hỏi.

"Ừ, xin lỗi vì đã đột ngột chạy đi như vậy. Tớ nhìn thấy mấy người bạn của tớ, và ở một phương diện nào đấy, tớ khá là không muốn họ nhìn thấy tớ với cậu đi với nhau, vì tớ đã không nói cho họ nghe về việc tớ đi chơi với cậu ấy."

"Tại sao cậu không bảo họ về chuyện này?"

Tôi cố nghĩ ra một lý do nào đấy, nhưng đầu óc tôi trống rỗng.

"Tôi cũng không biết nữa." Tôi đành nói thật với cô ấy.

Cô ấy không trả lời. Tôi chợt nhận ra rằng chúng tôi đang đứng cùng nhau ở trong phòng vệ sinh. Và rằng lần trước, khi chúng tôi ở trong căn phòng chỉ có hai người chúng tôi, chúng tôi đã hôn nhau. Tôi đang rất cố gắng để nghĩ ra một cái cớ thoát ra khỏi đây an toàn.

"Vậy cậu có muốn ra ngoài và tản bộ bên bờ biển không?" Tôi dường như đã đánh thức cô ấy khỏi những suy nghĩ sâu xa.

"Uh, ừ. Nghe cũng được đấy."

Cô xoay người mở cửa bước ra ngoài. Tôi đi theo cô ấy ra khỏi quán cà phê, tiến đến nơi chúng tôi để hai cái cốc nhựa rỗng ban nãy đựng thức uống của mình và lựa chọn bắt đầu đi ngược hướng với Amber và mấy người bạn kia. Chúng tôi cùng đi dọc theo lối đi lát ván.

"Tớ vừa nhận ra rằng là, có rất nhiều điều tớ không biết về cậu đấy." Tôi chợt nảy ra suy nghĩ ấy.

"Cậu muốn biết điều gì?"

"Tại sao? Bằng cách nào mà cậu có thể xinh đẹp như vậy được?"

Tôi nhìn thẳng về phía cô ấy, sẵn sàng lắng nghe bất cứ lời khuyên nào cũng được, nhưng tôi lại thấy đôi má cô ấy ửng hồng lên và trên gương mặt ấy lộ ra một nụ cười thật tươi.

"Nó không tuyệt đến vậy đâu, tớ luôn bị mấy thằng dở người đến tán tỉnh gạ gẫm, mấy đứa cô gái cũng chả hiểu lý do đến muốn kết bạn với tớ. Thành thật mà nói, điều đó hơi khó chịu." Cô ấy cuối cùng cũng đáp lại.

"Umm, tớ đoán rằng sự nổi tiếng ấy có bớt đi?"

"Có chứ."

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một người như Vanessa có thể có ý nghĩ đấy, tôi còn tưởng tượng rằng tính cách của cô ấy sẽ giở giở ương ương như mấy cô gái nổi tiếng khác cơ đấy.

"Nếu câu hỏi này không quá là riêng tư và cậu không muốn chia sẻ, tớ đang tự hỏi tại sao cậu và Aiden lại chia tay vậy?" Tôi hỏi. "Bởi vì anh ấy là đội trưởng của đội bóng đá và cậu là trưởng đội cổ vũ."

"Não của Aiden nằm ở đầu dưới. Đó là tất cả những gì tớ có thể miêu tả về anh ta. Bọn tớ chưa bao giờ thực sự nói chuyện hay có một mối quan hệ tốt." Vanessa trả lời.

Chúng tôi tiếp tục đi bộ dọc theo lối đi lát ván trong khi nói chuyện.

"Vậy chắc hẳn cậu phải có nhiều kinh nghiệm về việc ấy ấy."

"Ừ, sau khi bọn tớ chia tay, tớ bị khủng hoảng và trải qua một giai đoạn hóa trang thành đũy, gần như mọi chàng trai trong trường tớ đều thử qua."

"Vãi chưởng. Vậy là cậu có RẤT~~ NHIỀU~~ kinh nghiệm."

"Đúng~~ vậy~~ đấy~~." Cô ấy cười khúc khích. "Nhưng tớ chưa bao giờ bước vào một mối quan hệ nghiêm túc nào cả.”

"Ồ." Tôi cảm thấy hơi buồn cho cô ấy. "Ừ thì, tớ chắc rằng chàng trai trong mộng của cậu đang xếp hàng để được ở bên bạn." Tôi mỉm cười cố làm cô ấy vui lên.

"Haha, mong vậy." Vanessa hằng giọng và chuyển chủ đề. "Vậy cậu có anh chị em nào không?"

"Ừ thật ra thì tớ có một người chị gái. Cô ấy đang ở nhà và học đại học từ xa.”

"Còn bố mẹ cậu thì sao?" Vanessa hỏi với vẻ thích thú.

"Chà, bố tớ thường đi sang thị trấn mỗi tuần phục vụ công việc của ông ấy, vì vậy tớ không thường gặp ông ấy cho lắm. Và mẹ tớ qua đời khi bà sinh tớ, vì vậy tôi chưa bao giờ gặp bà." Tôi trả lời.

Vanessa dừng bước và nhìn tôi với vẻ tội lỗi. Cô ấy vòng tay quanh người tôi và ôm tôi vào lòng. Tôi ngạc nhiên trước hành động đột ngột của cô ấy. Tôi có thể ngửi thấy mùi dừa của cô ấy giống như tôi đã từng ngửi thấy ở bữa tiệc.

Vanessa buông tôi ra, lùi lại và nhìn thẳng vào mắt tôi. "Tớ rất xin lỗi về mẹ của cậu."

"Không sao cả." Tôi cười. "Tôi thậm chí không biết bà ấy như nào mà."

Tôi cố gắng nghĩ ra một điều gì đó khác mà chúng tôi có thể làm để xoa dịu tâm trạng. "Hay là chúng ta quay lại xe của tôi và chúng ta có thể đến một nơi mát mẻ để ngắm hoàng hôn, ổn không?"

"Ừm." Cô hào hứng trả lời.