Chương 6

Trời đã sáng, mọi người đã canh giữ ở bên ngoài phòng khách cả đêm.

Tiếu Đặc dựa vào bờ tường, lau nhẹ khẩu súng lục màu bạc trong tay, mái tóc quăn màu xanh dương rũ xuống đầu vai, vẻ mặt nghiêm nghị chuẩn bị cho một loạt phát đạn.

Một đầu tóc ngắn Vương Ích liếc mắt nhìn hắn: "Thật sự muốn ra tay ngay trong thành phố à?"

Tiếu Đặc hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt bất thiện nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt, mắng một câu: "Cả đêm không ra ngoài, thật đúng là yêu tinh."

Vương Ích nhún nhún vai, vẻ ngoài của Khương Nguyên tuy cũng không phải là dạng yêu tinh mảnh mai nhưng thủ đoạn quyến rũ Lâm Lang cũng khá là lợi hại.

Đám người bọn họ nổi giận đùng đùng đến đây, đang muốn làm lớn một trận nhưng kết quả chỉ vì một kẻ thứ ba mà bị đuổi ra khỏi phòng khách.

Vương Ích đang suy đoán "tình hình chiến đấu" bên trong như thế nào thì cửa lớn đột nhiên bị người ta gõ, Tiếu Đặc đi lên nhìn qua mắt mèo sau đó mở cửa ra. Quay đầu lại nói với những người khác: "Là Khương Cảnh."

Mấy người khác nghe thấy vậy thì buông xuống cảnh giác, quen thuộc tiến lên tiếp đón người vừa tới, tất nhiên đều là người quen biết cả.

"Sao anh lại tới đây?" Vương Ích hỏi, tiến lên nghênh đón người thanh niên cao gầy vừa mới tới, phía sau thanh niên còn có mấy người trông giống như phóng viên đi theo, trên tay cầm thiết bị nhϊếp ảnh.

Khương Cảnh đưa mắt quét nhìn xung quanh không nhìn thấy Khương Nguyên và Lâm Hiên bị trói, vì thế không khỏi hơi tiếc nuối: "Chuyện hôm qua không thành công sao, tôi đã cố gắng hết sức mật báo cho các anh."

Vương Ích lắc lắc đầu: "Cũng không phải thế, người đã bắt được, bị ném ra ngoài cửa sổ."

Ánh mắt của vài tên phóng viên sáng ngời, động tác nhanh nhẹn quẹo trái ra cửa chạy về phía hậu hoa viên. Quả nhiên thấy Lâm Hiên đang trần trụi, vì bị rơi mà mặt mũi bầm dập đang xỉu nằm xoài ở đó, nằm thành hình một chữ đại.

Đèn flash lập tức giống như không cần tiền nữa mà liên tiếp sáng lên, Khương Cảnh cũng đi theo đến đây, thở dài nói: "Không ngờ là thật, ban đầu tôi còn hy vọng mọi người đến đây phát hiện một vài tình huống khác cơ sau đó sẽ làm sáng tỏ hiểu lầm. Nhưng không ngờ rằng Khương Nguyên và Lâm Hiên lại là người không biết xấu hổ như vậy."

Vương Ích và Tiếu Đặc không lên tiếng đáp lại, một người phóng viên hưng phấn cảm ơn Khương Cảnh: "Cũng may Khương nhị thiếu gọi chúng tôi đến đây, tin tức lớn như thế này thật sự không thường thấy cho lắm."

Khương Cảnh nhíu mày nói: "Nếu không phải bất bình vì Lâm Lang, tôi cũng sẽ không làm đến mức xé rách mặt với Khương Nguyên, dù sao anh ấy cũng là anh trai trên danh nghĩa của tôi. Khi các anh viết bản thảo, mong hãy cố gắng viết tiêu đề hàm súc một chút, đừng khiến cho anh ấy quá khó coi."

Tên phóng viên này đã nghĩ tới một vài tên tiêu đề của bài báo hôm nay, hắn nêu vài ví dụ cho Khương Cảnh nghe.

"Hậu viện bất ngờ xuất hiện một chàng trai lạ, lại là con cháu nhà họ Lâm?"

"Say rượu xâm nhập, trượt chân rơi xuống, là đạo đức bị chôn vùi hay do lỗ hổng của trị an?"

"Mở quần ra, người nổi tiếng ngã ngựa."



Khương Cảnh nghe một lúc, không hiểu sao cứ có cảm giác không thích hợp lắm, hắn nói: "Những tiêu đề này có phải có vẻ quá khoa trương rồi hay không, có liên quan đến việc hai người lén gặp nhau sao?"

Người phóng viên kia nghi hoặc nhìn về phía Khương Cảnh: "Cái gì mà gặp lén, chuyện không có chứng cứ cũng không thể nói bậy được." Hơn nữa bọn họ không dám viết tùm bậy, người đó chính là Lâm Lang đấy, là một người hầu hạ không tốt, việc lấy pháo nổ oanh tạc tòa báo là việc nhỏ.

"Đã rõ ràng như vậy rồi mà vẫn còn coi là nói bậy ư? Khương Nguyên đâu? Có thể tìm anh ấy ra để chất vấn." Khương Cảnh thất vọng nhìn những phóng viên này: "Các anh nhát gan sợ phiền phức như vậy thì còn làm thế nào để đưa ra chân tướng cho xã hội, làm thế nào để có thể tố cáo những bức màn đen bị che giấu kia?"

"Vậy cũng không thể viết nghi ngờ lung tung được…" Tên phóng viên lầu bầu, tay chân không hề nghỉ ngơi chụp vài tấm hình đặc tả cho Lâm Hiên.

Khương Cảnh hít sâu một hơi, hỏi Tiếu Đặc ở bên cạnh: "Khương Nguyên còn ở đây không?"

Tiếu Đặc gật gật đầu: "Ở trong phòng với Lâm Lang, vẫn chưa thấy ra ngoài."

"Lâm Lang ra tay sao?" Khương Cảnh chớp chớp mắt, vỗ tay nói: "Đáng đánh, không cần vì tôi mà giơ cao đánh khẽ. Dù sao tôi chính là một đứa con riêng không quyền không thế, có thể khiến Khương Nguyên bị khiển trách cho dù gia tộc có phạt tôi cũng chấp nhận."

Tiếu Đặc khảy khảy lọn tóc quăn trên bả vai, tiếc nuối nói: "Không đánh được, ngược lại là chúng tôi bị đuổi ra phòng khách."

Khương Cảnh ngẩn người, sau đó rất nhanh phản ứng lại, trong mắt lộ ra sự khó chịu: "Khương Nguyên thế mà lại vô sỉ như vậy à, lăn lộn với Lâm Lang cả đêm? Anh ta còn có mặt mũi chạm vào Lâm Lang hả!"

Tiếu Đặc khó hiểu nhìn về phía Khương Cảnh đang phẫn nộ, mặc dù hắn cũng không thích Khương Nguyên nhưng nếu Lâm Lang vẫn chưa lên tiếng nói rõ ràng những chuyện đã trải qua thì sẽ không có ai biết chân tướng là gì. Dù sao quần của hai người đó vẫn còn mặc ở trên người.

Vương Ích ra mặt nói: "Đừng nói nữa, việc này còn chưa kết luận được."

Khương Cảnh xoa xoa mi tâm: "Các anh thật là quá lương thiện, yên tâm đi, cho dù Lâm Lang ly hôn thì tôi cũng sẽ cưới hắn, sẽ không ghét bỏ hắn dù chỉ một chút. Nhưng sẽ không cưng chiều hắn như bảo bối giống Khương Nguyên."

Hắn ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ phòng ngủ trên lầu, màng bên trong được kéo lên, dưới sắc trời hơi sáng nhìn không ra bóng người: "Tôi lại muốn nhìn một chút, hắn còn có thể lì lợm quấn quýt lừa gạt Lâm Lang đến khi nào!"

Khương Nguyên cũng không biết dưới lầu có nhiều người tới như vậy, cũng không biết rất nhanh Lâm Hiên sẽ được lên tiêu đề hôm nay với hình ảnh hôn mê trần trụi, trở thành tiêu đề cho những bài báo. Hiện giờ anh chỉ muốn đẩy người đang trên người anh ra.

"Mệt hử?" Người đàn ông điển trai uốn vòng eo bám vào trên người anh: "Cũng không để anh động, sao lại yếu ớt như thế."

Khương Nguyên hơi hơi quay đầu đi, tránh sự thân thiết của người nọ, ánh sáng ấm áp ngoài cửa sổ xuyên qua màng chiếu xuống mặt đất, không ngờ là lăn lộn suốt một đêm.

Đôi mắt Lâm Lang hơi thâm: "Lâu rồi em không trở về, ở bên ngoài đói muốn chết, anh không chịu cho em no một lần sao?"

Vẻ mặt Khương Nguyên bình tĩnh, trong lòng thầm nghĩ sao có thể cho no, đó chính là cái động không đáy… Còn biết co bóp nữa!