Chương 16

Rất nhiều năm về trước, ở tòa nhà phụ Khổng gia.

Tòa nhà phụ Khổng gia được xây dựng cách xa trục đường chính và khu dân cư, sâu trong ngọn núi. Mang tiếng là khu du lịch nghỉ dưỡng riêng của nhà họ Khổng nhưng tất cả mọi người trong Khổng gia đều biết rằng người vô dụng sẽ bị ném đến nơi này.

Cô lập, cách biệt với thế giới bên ngoài. Khổng Quân Thụy nhu nhược giấu mình trong lớp vỏ bọc đáng thương. Anh là con trai ngoài giá thú của Khổng lão gia với cô gái nhảy quán hát bên ngoài. Khổng phu nhân khi ấy rất tức giận, bà ta đày cả mẹ lẫn con ở tòa nhà phụ tránh để anh gây ra uy hϊếp gì đối với gia tộc.

Mang họ Khổng, nhưng Khổng Quân Thụy mỗi ngày đều sống không bằng chết. Ba không thương mẹ không yêu, Khổng Quân Thụy sống trong sự thù ghét của họ hàng, bắt nạt của mọi người.

"Đứa con ngoài giá thú không xứng đáng ở lại Khổng gia!"

Tiếng mỉa mai thân phận của anh, tiếng nguyền rủa về thân phận của anh.

"Sao mày không chết đi Quân Thụy? Mày là nỗi ô nhục của gia tộc này."

Lời nói giống như hàng ngàn mũi kim đâm sau lưng anh đến rỉ máu, càng lâu dần càng nhiều vết thương, cuối cùng cũng không thể nào lành lặn được nữa.

Đến người mẹ hiền lành ngày nào cũng đọc cổ tích cho anh bằng chất giọng ấm áp ấy cũng đã phát điên.

"Tao không nên sinh ra mày!"

Khổng Quân Thụy thân mang đầy vết thương, hoàn toàn khép mình với thế giới.

Đến một ngày nọ, bên cạnh tòa nhà phụ Khổng gia xuất hiện một ngôi biệt thự. Bởi vì quá trình xây dựng mất vài tháng, tiếng động ồn ào làm Khổng Quân Thụy tò mò muốn sang xem.

Lần thứ nhất, anh phát hiện ở bên ấy có rất nhiều người đang nói chuyện với nhau.

Lần thứ hai, anh phát hiện ở bên ấy có một nàng công chúa nhỏ rất xinh đẹp.

Lần đầu nhìn thấy nàng công chúa nhỏ ấy, Khổng Quân Thụy cứng đờ người, thiếu chút nữa trượt tay rơi khỏi cành cây. Công chúa nhỏ mặc một chiếc váy trắng thuần khiết xinh đẹp, thắt chiếc nơ trên đầu, nụ cười rực rỡ của em ấy khiến Khổng Quân Thụy nghĩ rằng nếu thiên thần có thật cũng không thể đáng yêu bằng em ấy.

Khổng Quân Thụy muốn nói chuyện với em nhiều hơn.



Sau ngày hôm đó, Khổng Quân Thụy trèo lên cây, nhìn sang nhà hàng xóm. Công chúa nhỏ hay chạy theo ba, nở nụ cười xinh đẹp, xách một túi nước mát chia cho mọi người trong công trường. Khổng Quân Thụy không biết rằng ánh mắt anh kể từ khi ấy đã chỉ muốn dõi theo thiên thần nhỏ đó.

Khổng Quân Thụy muốn nói chuyện với em. Anh muốn nhìn thấy nụ cười đó. Nhưng càng nhìn em ấy, bóng tối trong anh càng lớn dần.

Anh chỉ là đứa con ngoài giá thú.

Anh không xứng với em ấy.

Sẽ như thế nào nếu em ấy nhìn anh giống ánh mắt của những người kia?

Khổng Quân Thụy cảm thấy gai người. Anh không chịu nổi cảm giác đó.

Thế nhưng Khổng Quân Thụy vẫn tiếp tục dõi theo em ấy. Nụ cười của công chúa nhỏ giống liều thuốc chữa lành cho tâm hồn anh.

Em ấy chỉ đến đây với gia đình vào mùa hè. Sự xuất hiện của thiên thần nhỏ giống như luồng nước mát tưới lên mảnh đất khô cằn thấm đầy chất độc. Khổng Quân Thụy mỗi ngày đều nhớ về em ấy, đều đếm từng ngày em ấy quay trở lại khu biệt thự.

Nhưng vào mùa hè, đám trẻ nhà họ Khổng cũng theo cha mẹ chúng đi nghỉ mát. Khổng Quân Thụy trở thành mục tiêu bắt nạt của chúng.

Rầm! Anh bị ném rất mạnh vào tường khiến toàn thân đau ê ẩm. Vì đã quen thuộc với những trò này của chúng, Khổng Quân Thụy luyện cho mình ánh nhìn vô cảm. Anh biết nếu mình phản kháng lại, chúng sẽ bắt nạt anh mạnh hơn, thà để chúng làm cho xong rồi sớm kết thúc.

"Cái bịch này hôm nay cũng khá quá nhỉ, chịu được hơn hôm qua những mười lăm phút. Sao nào, mày phải cảm thấy biết ơn vì được bọn tao trọng dụng, vì cái đồ vô dụng như mày sẽ chẳng được ai quan tâm đâu."

Một tên dường như là thủ lĩnh trong số chúng lên tiếng mỉa mai anh. Những đứa trẻ khác cười ồ lên. Tên đó tiếp tục đá vào lưng anh, bụng anh, nụ cười tàn độc khiến người khác ám ảnh.

Đôi khi những đứa trẻ phản ánh chính cha mẹ chúng.

"Đồ bị thịt! Đồ bị thịt! Sao mày không đi chết đi! Mày là nỗi ô nhục của toàn bộ nhà họ Khổng!"

Chúng liên tục dẫm vào lưng anh, đá vào người anh, những đứa trẻ khác đứng đó cũng nhập bọn với chúng.

Tiếng cười của chúng khiến Khổng Quân Thụy cảm thấy buồn nôn.

Đột nhiên đằng sau vang lên giọng một cô bé.



"Mấy người làm cái quái gì vậy hả? Mau cút đi."

Cô bé nhặt đất đá ném vào chúng, làm bọn chúng không kịp trở tay. Chúng tức giận mắng cô bé sau đó chạy mất. Khổng Quân Thụy không dám đứng dậy. Giọng nói đó, anh không thể nào quên, giọng nói của thiên thần nhỏ luôn cầm túi nước mát chạy theo ba, nở nụ cười thật tươi đưa cho mỗi người công nhân làm việc ở khu biệt thự.

"Anh có sao không?"

Khổng Quân Thụy ôm đầu, không dám trả lời cô bé. Anh không dám đối diện với em ấy. Yếu đuối, nhục nhã, đầy vết thương, chưa bao giờ Khổng Quân Thụy cảm thấy tự ti đến vậy.

"Nếu anh không sao thì em về đây nhé."

"Khoan, chờ đã."

Khổng Quân Thụy nắm lấy tay cô bé, bất ngờ ngồi dậy. Cô bé ngạc nhiên nhìn anh. Khổng Quân Thụy sợ hãi che mặt mình.

"Em, em đừng nhìn."

Cô bé mỉm cười thật tươi.

"Thật may quá, anh nhìn em rồi. Em cứ tưởng anh ghét em chứ."

"Anh, anh không có ghét em."

Khổng Quân Thụy lúng túng nói, gương mặt anh đỏ bừng. Cô ấy không thấy mặt anh bẩn chứ? Cô ấy không thấy anh nhếch nhác lắm chứ?

Đột nhiên mặt cô bé gần sát lại mặt anh khiến mặt anh càng lúc càng đỏ hơn.

"Anh bị thương rồi! Anh chờ một chút, em đi lấy hộp cứu thương."

Cô bé hoảng hốt, ào ào chạy đi như cơn gió khiến cậu không kịp trở tay.

Khổng Quân Thụy phì cười.