Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cách Vách Địa Cầu Có Ma Vật

Chương 5: Kỳ nguyện chi lực*

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Lực cầu nguyện

Tịnh Hồn Sư không có hồn lực?

Chuyện này không có khả năng.

Vì muốn xác minh, Viêm Khải duỗi tay lấy bình Vân Nam Bạch Dược trên bàn đã dùng quá một nửa, đặt trên tay phải, ánh mắt Mãn Tình khó hiểu, sau đó thấy anh vén ống tay áo trái, bên trong lộ ra một miệng vết thương nhỏ.

Lại sau đó, anh đổ bình thuốc xuống, rải một tảng thuốc lớn lên cánh tay trái kia đang bị thương, Mãn Tình nhìn mà đau lòng.

"Anh còn có vết thương nào thì nói cho tôi biết nha, anh cứ đổ như vậy thì phí thuốc quý lắm." Người này cũng thật là, vừa rồi miệng vết thương lớn như vậy thì nói không có việc gì, hiện tại phát hiện thuốc hữu dụng, có mỗi miệng vết thương nhỏ thì đổ cả đống.

Không có, ma khí quả nhiên còn, không có bị tinh lọc mất đi, quả nhiên chỉ là một lọ thuốc trị thương bình thường của địa cầu.

"Máu, không có ngừng." Viêm Khải bỗng nhiên nói.

"Hả?" Mãn Tình đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới cúi đầu xem cánh tay phải của Viêm Khải, quả nhiên thấy mộy lớp thật dày thuốc Vân Nam Bạch Dược, một chút máu còn chảy ra bên ngoài, hiển nhiên là máu không có ngừng chảy.

"Sao có thể, thuốc cầm máu này hiệu quả rất tốt." Mãn Tình để sát mắt mà quan sát miệng vết thương, làm như nhìn lâu thì miệng vết thương sẽ khép.

Lúc Mãn Tình vừa dứt lời thì trong nháy mắt, một cổ cảm giác mát lạnh quen thuộc lại lần nữa từ miệng vết thương toát ra, Viêm Khải ánh mắt phức tạp nhìn kĩ ma khí vốn dĩ quanh quẩn trên miệng vết thương, từng đợt nhè nhẹ toả ra khí đen, sau đó máu loãng ngừng chảy.

"Ngừng rồi, anh xem." Mãn Tình lập tức nói, "Tôi đã nói thuốc này hiệu quả rất tốt."

Kỳ nguyện chi lực, Tịnh Hồn Sư kỳ nguyện chi lực, chỉ cần thành tâm cầu nguyện, sự vật được Tịnh Hồn Sư này cầu nguyện thì sẽ lọc được ma khí, quả nhiên cô gái này là Tịnh Hồn Sư, việc này cũng có thể giải thích vì sao lúc nãy cô có thể tiến vào trong kết giới.

Đầu năm nay Tịnh Hồn Sư đều dư như vậy sao, tùy tay là có thể nhặt một cái, Viêm Khải cảm thấy có chút không chân thật.

Bất quá, là Tịnh Hồn Sư thì không có khả năng không có hồn lực, nhưng cô gái này trên người lại không có hồn lực dao động, Viêm Khải lại tinh tế cảm giác một lần, lại lần nữa xác nhận, trên người Mãn Tình xác thật không có chút hồn lực nào. Loại tình huống này đại khái chỉ có thể có hai loại khả năng: Một, cô còn chưa thức tỉnh hồn lực; hai, hồn lực bị phong ấn.

Nếu là cái đầu tiên, hồn lực còn chưa thức tỉnh, như vậy lúc kỳ nguyện chi lực xuất hiện thì chứng tỏ hồn lực của cô bắt đầu thức tỉnh rồi, hơn nữa tiến độ thức tỉnh rất cao, có lẽ ngày mai, có lẽ ngay sau đó, trên người cô sẽ hiện ra hồn lực. Chỉ là, cô đến tuổi này mới bắt đầu thức tỉnh hồn sư, tư chất phần lớn không tốt, hoặc nói là phi thường kém. Bất quá trong giới Linh Ma thì Tịnh Hồn Sư thưa thớt, chắc có lẽ lẫn lộn được.

Nhưng nếu là cáu thứ hai, hồn lực bị người phong ấn, tư chất như thế nào thì phải xem hiệu quả sau khi giải phong ấn. Chẳng qua lúc này Viêm Khải bị thương hồn lực, hắn cũng nhìn không ra trong cơ thể Mãn Tình có tồn tại phong ấn hay không, nếu muốn biết, nhất định phải chờ đến khi hắn khôi phục thực lực thì lại tra xét.

Mãn Tình đem đồ thu thập vào, nhìn thoáng qua nam nhâm vẫn ngồi sững sờ như cũ trên sô pha, nghĩ nghĩ nói: "Cái kia......"

Viêm Khải hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn về phía Mãn Tình.

"Bên cạnh phòng tắm là phòng cho khách, hôm nay anh ở tạm đó đi. "

"Cảm ơn." Viêm Khải nói lời cảm tạ.

"Không khách khí, bất quá...... Anh tính toán ở chỗ này ở bao lâu?" Mãn Tình cảm thấy có một số việc chính mình trước tiên phải hỏi rõ ràng, tuy rằng người này đã cứu mình, nhưng việc này tổng thể rất quỷ dị.

Viêm Khải nhíu mày, đây là đuổi mình à?

"Tôi đã cứu cô." Viêm Khải lại lần nữa nhắc nhở nói, hắn ngoài ý muốn đi vào địa cầu, đối với nơi này hoàn toàn không hiểu biết. Tuy nói địa cầu có cục giám sát hồn sư, nhưng là với thân phận hiện tại của hắn, căn bản là không thể đi cục giám sát hồn sư tìm kiếm trợ giúp. Cho nên hắn muốn tìm một nơi tạm thời ở lại được, đến khi tìm được biện pháp trở về mới thôi. Mà hắn thuận tay cứu người nào đó, thoạt nhìn cũng rất giống một người có ơn tất báo.

Lại là câu này, xem ra người này là ăn vạ mình, Mãn Tình nhịn không được giật giật khóe miệng: "Tôi không có ý tứ muốn đuổi anh đi, chỉ là anh dù sao cũng phải cho tôi biết, anh tính toán ở lại bao lâu, hay vẫn chỉ tạm thời ở lại một đoạn thời gian?"

"Chờ tôi tìm được cách trở về thì tôi liền rời đi." Viêm Khải trả lời.

Đó chính là tạm thời ở lại nơi này, Mãn Tình trong lòng an tâm một chút, nghĩ nghĩ còn nói thêm: "Tôi không biết anh rốt cuộc là người nào, con quái vật kia lại là thứ gì, nhưng con quái vật kia hẳn là công kích anh......"

"Không phải, Lợi Xỉ Điểu là công kích cô." Cái nồi này nếu như bị Mãn Tình ném lại đây, thân phận ân nhân cứu mạng của mình sẽ suy giảm mất.

"Tôi?"

"Lợi Xỉ Điểu là ma điểu cấp thấp, thích nhất là thịt người, cô bỗng nhiên xâm nhập vào kết giới, khiến cho nó chú ý, nếu không phải tôi kịp thời xuất hiện, cô hiện tại chỉ sợ đã ở trong bụng Lợi Xỉ Điểu." Vì củng cố thân phận ân nhân cứu mạng của chính mình, Viêm Khải cảm thấy mình phải nói càng thêm kỹ càng tỉ mỉ một ít. Dù sao, nha đầu này là Tịnh Hồn Sư, những việc này sớm hay muộn cô cũng sẽ biết.

"Hả...là như thế à?" Mãn Tình bị dọa có chút nói lắp, "Chính là...... Kia...... Kia là cái gì Lợi Xỉ Điểu, vì sao bỗng nhiên xuất hiện ở nơi đó."

"Cô trước kia tới nay chưa thấy qua?" Viêm Khải hoài nghi hỏi.

"Ai gặp qua cái loại đồ vật này a, quả thực phản khoa học."

"Có thể gặp chứ, chỉ là nơi này là địa cầu, có kết giới che đậy, cơ hội ma vật có thể xuất hiện tương đối thưa thớt. Huống chi cục giám sát sẽ phái hồn sư chuyên môn tới xử lý, các cô nhìn không thấy cũng là bình thường."

Chưa từng gặp qua ma vật à, xem ra Mãn Mãn này hẳn là vừa thức tỉnh hồn sư, hơn nữa rất có khả năng là hồn sư hoang dại. ( hoang dại: là hồn sư tự do)

Địa cầu, kết giới, ma vật, hồn sư, Mãn Tình cảm giác chính mình vừa biết được một sự tình không nên biết.

Căn cứ phương châm biết càng ít càng an toàn, Mãn Tình vội vàng còn nói thêm: "Cái kia...... Cái này là phòng ở tôi thuê, bình thường tôi đều ở lại trong trường học, chỉ có cuối tuần sẽ trở về ở hai ngày. Về sau anh ở nơi này, tôi sẽ không trở lại."

"Nếu như thế thì thật ngượng ngùng, cô trở về ở cũng không có gì."

"Không, không cần." Anh thấy không có gì nhưng tôi thấy có gì được không, "Còn có, vừa rồi ở trên lầu tôi có dùng di động mua cho anh ít đồ, sáng mai hẳn là sẽ có người đưa lại đây, anh nhớ ra lấy nhé."

"Cảm ơn." Viêm Khải không nghĩ tới đối phương cư nhiên còn vì chính mình suy xét đến vấn đề ăn mặc, rất kinh ngạc đồng thời trong mắt có ý cười chân thành vài phần. Có phải giống như mẫu thân nói, mỗi một Tịnh Hồn Sư, thời điểm lúc mới thức tỉnh đều có tâm hồn thiện lương nhất.

"Cái kia...... Không còn sớm, tôi ngủ trước, ngủ ngon." Mãn Tình bị Viêm Khải nhìn với cặp mắt đào hoa kia thì tim đập nhanh hơn, có chút chật vật trốn lên lầu.

Viêm Khải cười cười, nhìn vết thương trên cánh tay mình dần dần khép lại, bỗng nhiên có chút không quen.

Đứng dậy, tắt đèn, Viêm Khải đi vào phòng cho khách, vượt qua đêm đầu tiên khi đến địa cầu.

————————————

Sáng sớm ngày thứ hai.

Mãn Tình thức dậy lúc 10 giờ, tối hôm qua sau khi cô trở lại phòng, nghĩ mình đang cùng một nam nhân xa lạ ở chung một phòng, liền ngủ không yên ổn, lúc đầu còn trằn trọc không ngủ được, nhưng chờ lúc sau cô hoàn toàn ngủ như chết, nào còn nhớ rõ chuyện đó, một giấc ngủ đến nửa buổi sáng, mang cái đầu ổ gà xuống lầu, thẳng đến khi bị một đạo âm thanh dễ nghe gọi lại, mới như bị sét đánh tỉnh táo lại.

"Tỉnh?" Thay đổi một thân ăn diện giống người địa cầu, tóc dài bị buộc ở sau người, Viêm Khải bưng một chén cháo chào hỏi Mãn Tình.

"Anh...... Anh......"

"Buổi sáng quần áo quả nhiên đưa tới, quần áo thực vừa người, cảm ơn."

"Không...... Không khách khí."

"Tôi thấy trong phòng bếp có gạo, liền nấu một chút cháo, cô muốn cùng nhau ăn một chút không." Viêm Khải giơ giơ chén cháo trong tay lên lễ phép mời. Tuy rằng đã hai mươi năm không có tới địa cầu, nhưng sinh hoạt cơ bản Viêm Khải vẫn có chút ấn tượng, nồi cơm điện gì đó, hắn thử ấn mấy cái nút, cư nhiên thật sự làm hắn nấu ra cháo. Thậm chí còn ngồi ở phòng khách xem TV.

"Không cần, anh ăn đi." Tựa hồ rốt cuộc ý thức được bộ dáng chính mình lúc này có chút bất nhã, Mãn Tình vội vàng lại chạy lên lầu, nhanh chóng rửa mặt chải đầu thay quần áo, mới đeo đồ lên vai một lần nữa về phòng khách.

"Cô muốn đi ra ngoài?" Viêm Khải vừa thấy bộ dáng Mãn Tình, liền biết cô đây là muốn ra ngoài.

"Ừm, tôi đến trường đi học." Mãn Tình do dự một chút, đem phong thư vẫn luôn túm trong tay đặt bên cạnh bàn cơm Viêm Khải, "Cái này là tiền, hiện tại chúng tôi đều chi trả trên mạng, cho trong tay tôi không có nhiều tiền mặt, anh cầm dùng trươsc đi, lần sau quay lại tôi đưa thêm."

Phong thư có hai vạn, tiền này là trước kia Mãn Tình thi bắn cung có được, bởi vì không dùng nên vẫn luôn đặt ở đây.

"Mặt trên phong thư có mật mã biệt thự, còn có số của tôi, nếu...... Tôi nói là nếu...... Anh có việc tìm tôi nói thì gọi điện thoại." Mãn Tình đem hai chữ nếu nói đặc biệt rõ ràng.

Viêm Khải sao không rõ ý tứ của cô, bất quá đối phương có thể làm được tới bước này thì hắn có hơi bất ngờ, duỗi tay cầm lấy phong thư trên bàn, Viêm Khải cười nói: "Cô yên tâm, tôi sẽ tận lực không quấy rầy cô."

Mãn Tình mặt đỏ lên, có cảm giác xấu hổ khi tâm tư nhỏ bị vạch trần, tuy rằng tâm tư cô cũng không nghĩ gạt hắn, nhưng cần hắn trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, không phải mọi người đều nói người ở chung với nhau đều sẽ hiểu nhau sao.

"Kia...... Cứ như vậy đi, tôi đi học đây, hẹn gặp lại." Nói xong, Mãn Tình xấu hổ chạy ra khỏi phòng khách, chạy một mạch ra ngoài tiểu khu, mới lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Quả nhiên Tịnh Hồn Sư vừa thức tỉnh có chút đáng yêu." Viêm Khải từ phong thư rút ra một xấp nhỏ tiền mặt, nhịn không được cảm thán nói, "Tịnh Hồn Sư bên kia đừng nói chỉ là giúp tôi gϊếŧ một con Lợi Xỉ Điểu, có gϊếŧ 100 con thì trong mắt bọn họ chỉ sợ cũng là đương nhiên."

Viêm Khải nhìn lướt qua chính mình trong gương, lại nhìn thoáng qua TV đang phát tin phim thần tượng, sau đó nhận thấy được kiểu tóc của mình tựa hồ cùng nơi này có chút không hợp nhau.

"Hmm......" Viêm Khải sờ sờ cằm, sau đó hồn lực quanh thân chợt lóe, chỉ trong nháy mắt, tóc dài phiêu dật liền đổi thành kiểu tóc giống y đúc nam chính trong TV.

Tác giả có lời muốn nói: Năng lực nữ chính bắt đầu thức tỉnh.....
« Chương TrướcChương Tiếp »