Chương 2: Đến phòng của tôi đi

“Sáng sớm tinh mơ, mấy người đây là phát điên cái gì ?”

Thiệu Thừa Quân đứng ở giữa phòng khách, đối mặt với anh cả cùng mẹ ruột đột nhiên tới cửa, cố nén lại xúc động muốn đuổi khách.

Con cả Thiệu gia Thiệu Trọng Lân đứng ở sau lưng mẹ, có chút bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu với em trai ruột Thiệu Thừa Quân. Chính hắn cũng là bị một cuộc điện thoại của mẹ ruột Lâm Oanh đánh thức, chính là kéo lại đây, nói là chuyện đại sự liên quan sinh tử, không tới không được.

Thiệu Trọng Lân lớn hơn Thiệu Thừa Quân năm tuổi, xưa nay hành sự trầm ổn, lúc này đứng ở phía sau Lâm Oanh đưa mắt ra hiệu cho Thiệu Thừa Quân, làm anh nén giận, đừng cùng mẹ cứng đối cứng.

Lâm Oanh đem một phần tư liệu nhét vào trong tay con út , như trút được gánh nặng nói, “Thừa Vân, mẹ vô cùng tốn công, đã tìm được người rồii!”

Thiệu Thừa Quân không chen miệng vào được , cúi đầu nhìn lướt qua tư liệu, Lâm Oanh còn đang nói, “Thật là đạp mòn giày sắt không tìm được. Ai lại nghĩ đến quý nhân có thể giúp con gặp dữ hóa lành này, ở ngay bên trong tập đoàn Thiệu thị chúng ta.”

—— lại tới nữa. Thiệu Thừa Quân lấy ngón tay ấn ấn chính mình huyệt Thái Dương.

Bởi vì lúc anh sinh ra, không biết bị thầy nào đoán mệnh một câu “33 tuổi gặp một đại kiếp nạn, hại đến tánh mạng” vừa dứt lời, Lâm Oanh mấy năm nay tìm ngược xuôi không ít.

Thiệu Thừa Quân vốn dĩ đang làm việc chi nhánh công ty nước ngoài, năm trước bị anh cả lấy cớ cha bệnh nặng kêu về nước. Về đến nhà lại thấy hai vợ chồng già tinh thần quắc thước bước đi như bay, mời bạn bè thân thích đầy nhà tới giúp Thiệu Thừa Quân đón gió tẩy trần.

Thiệu Thừa Quân tức giận đến nỗi phất tay áo chạy lấy người ngay lúc đó, bị anh cả chị dâu tốt xấu khuyên lại, nói buổi tiệc trong nhà này chủ yếu là vì chúc mừng cha họ Thiệu Thụy về hưu, thuận tiện hoan nghênh Thiệu Thừa Quân về nhà.

Bởi vì Lâm Oanh lo lắng Thiệu Thừa Quân không chịu trở về, lúc này mới để con cả Thiệu Trọng Lân ra mặt đi làm người xấu, lừa em trai một trận.

Thiệu Thừa Quân nhất thời mềm lòng, thấy cha mẹ đã lớn tuổi, việc trong công ty cũng là ngàn đầu vạn tự, vì thế về nước làm việc. Từ đây bắt đầu sinh hoạt nước sôi lửa bỏng của anh.

Nghe nói muốn hóa giải cái hung kiếp này, phương pháp tốt nhất chính là tìm một người bạn đời sinh vào giờ Tỵ ngày Tỵ tháng Thìn, sau lưng có ấn thụ hộ thân can Quý sinh thủy, thuộc mệnh kim thủy, mới có thể khiến Thiệu Thừa Quân từ chỗ hiểm phùng sinh.

Lâm Oanh trong khoảng thời gian này vì tìm ra vị “Quý nhân” này trắc trở không ít, còn ép Thiệu Thừa Quân xem mặt đến vài lần, khiến cho Thiệu Thừa Quân rất bực bội, thiếu chút nữa đem số di động cha mẹ kéo vào sổ đen.

Hiện tại trong tay anh cầm tư liệu của đối phương, rốt cuộc nhịn không được lên tiếng cắt ngang lời mẹ.

“Đây là đàn ông đó mẹ.” Thiệu Thừa Quân nói, nheo lại đôi mắt phân nửa, nhìn vào tấm ảnh. Sâu sắc hoài nghi đứa nhỏ trên ảnh không biết thành niên hay chưa.

“...... Con cùng cậu ta kết hôn, mẹ không muốn ôm cháu hả?” Anh lại nói.

Tầm mắt Lâm Oanh cũng dừng ở trên ảnh chụp, biểu tình lại không có vẻ uể oải, “Chị dâu con đã có em bé rồi, mẹ không thúc giục con, lại nói hôn nhân đồng tính hiện tại hợp pháp rồi không phải sao? Con cũng không có thời gian chú ý cái này, mẹ gần đây chỉ cần nhắm mắt lại, liền nhớ tới tai nạn xe cộ lần đó có bao nhiêu nguy hiểm.”

Lâm Oanh cũng không phải hoàn toàn bởi vì tin vào thầy phong thuỷ mới cứ sắp xếp hôn nhân đại sự cho Thiệu Thừa Quân.

Đối với cách nói “Đại kiếp nạn trong sinh mạng”, bà căn bản cũng chỉ bán tín bán nghi, nghĩ kêu con trai về nước ở lại bên người mình trông nom một chút, để cho an tâm là được.

Chính là từ tháng trước sau khi Thiệu Thừa Quân đón sinh nhật 33 tuổi, liên tiếp gặp gỡ vài lần ngoài ý muốn, những việc này giống như cố nhằm vào anh, tránh cũng tránh không khỏi, trình độ thương tổn còn đang tăng lên.

Như vậy rồi Lâm Oanh liền không dám khinh thường, vận dụng các loại quan hệ, nghĩ mọi cách đi tìm đối tượng phù hợp sinh thần bát tự .

Một phen trắc trở tới lui, lại để cho bà tìm một người, vừa khéo lại là nhân viên của Thiệu thị, ngay cả Lâm Oanh cũng cảm thấy vận mệnh chú định như là ý trời. Thiệu Thừa Quân một năm hung hiểm này đều trông cậy vào cuộc hôn nhân này tới hóa giải.

Đêm khuya hôm qua bà mới nắm được tư liệu cá nhân của Tân Dung, sáng sớm hôm nay đã kêu con cả Thiệu Trọng Lân cùng tới thuyết phục Thiệu Thừa Quân.

Lâm Oanh lo lắng chỉ dựa vào chính mình không thể đả động con trai, trông cậy vào Thiệu Thừa Quân còn có thể nghe anh cả khuyên nhủ, mau chóng hoàn thành hôn sự, có lẽ thật sự gặp dữ hóa lành nha?

Một giờ sau, tài xế Thiệu gia chở luật sư Trần xuất hiện ở dưới lầu chung cư cao cấp của Thiệu Thừa Quân.

Thiệu Trọng Lân đi lên vỗ vỗ vai Thiệu Thừa Quân, khuyên anh, “Công ty cũng không còn gì quan trọng, em coi như cho chính mình nghỉ phép. Đi xem đi, cũng không mất miếng thịt nào.”

Thiệu Thừa Quân nói cũng lười nói, mặc vào áo khoác tây trang, đi qua ngồi lên sô pha trước mặt mẹ ở phòng khách, Lâm Oanh lại một lần dặn dò anh, “Luật sư Trần biết xử lý như thế nào, hợp đồng hiệp nghị giao cho ông ấy làm. Con đi gặp đứa bé kia, mang người về đây, về sau phải ở chung ít nhất một năm đúng không......”

Thiệu Thừa Quân thu suy nghĩ về, vừa vặn Tân Dung giương mắt lên từ văn kiện nhìn về phía anh.

“...... Thiệu tổng, các ngài thật sự không tìm lầm người sao?”

Khi nói chuyện Tân Dung chau mày, tựa hồnghe không được lời khuyên của luật sư Trần đứng ở một bên.

Luật sư Trần cong lưng, lại lật hai trang hợp đồng, chỉ vào cuối trang chỗ cần ký tên rồi nói với Tân Dung, “Cậu ký tên ở chỗ này, chứng tỏ đồng ý các điều khoản bên trên.”

Tân Dung chính là không nhận lấy bút ký tên luật sư đưa cho. Cậu nhìn Thiệu Thừa Quân, trong ánh mắt có loại thấu hiểu không hợp tuổi, “Như vầy không thích hợp đâu, Thiệu tổng.”

“Cái này tôi e là không giúp được.” Cậu lại bổ sung một câu, nói xong vài tờ giấy luật sư đã giở ra khép lại, đẩy về chỗ cũ.

Có lẽ luật sư Trần không nghĩ tới Tân Dung lại cự tuyệt, trong văn phòng đột nhiên an tĩnh vài giây.

Luật sư Trần còn muốn khuyên tiếp, Thiệu Thừa Quân đã mở miệng.

“Cậu ra cái giá đi.” Anh liền ném ra bốn chữ như vậy.

Tân Dung chắc là không dự đoán được Thiệu Thừa Quân trực tiếp như vậy, đôi mắt mở to một chút.

Trên mặt Thiệu Thừa Quân một chút biểu tình cũng không có, nhìn Tân Dung giống như đang nhìn một món hàng.

“Quản lý Chúc nói cậu thiếu một số tiền. Trả nợ cho cậu, mỗi tháng khác cho cậu sinh hoạt phí, cậu hiện tại có thể ra điều kiện, để luật sư Trần viết trên hợp đồng.”

Thiệu Thừa Quân tích chữ như vàng, không muốn ở chỗ này lãng phí thời gian cùng Tân Dung.

Mỗi người đều có giá, chỉ cao hoặc thấp mà thôi. Anh nghĩ phương pháp bớt tốn công nhất chính là lập tức đưa ra giá cả hợp lí, đem người mang đi là xong việc. (anh nghĩ vợ là rau ngoài chợ chắc :v rồi anh sẽ hối hận )

Khóe miệng Tân Dung mím chặt một chút, dáng ngồi vẫn ngay ngắn. Luật sư Trần ở một bên hoà giải, nói “Điều khoản về phương diện tài sản hợp đồng cũng có, tôi còn chưa nói đến các điều khoản phụ ở phía sau”.

Chờ đến khi luật sư nói xong, Tân Dung không tiếp lời đối phương nói, cung kính lại bình tĩnh mà nói với Thiệu Thừa Quân, “Thiệu tổng, tôi hơi nghe hiểu ý của các người rồi. Sinh thần bát tự gì đó quá mơ hồ, tôi đoán là ngài cũng chưa chắc tin tưởng.”

“Thực xin lỗi, không phải vấn đề về tiền bạc. Chuyện này tôi thật sự không giúp được, xin ngài thông cảm.”

Nói xong, Tân Dung liền đẩy ghế dựa ra đứng lên. Tầm mắt Thiệu Thừa Quân theo động tác của cậu cũng hướng lên.

—— một đứa bé nhìn tuấn tú trắng nõn, không nghĩ tới cũng rất nóng tính. Thiệu Thừa Quân nghĩ như vậy, khóe miệng cũng hơi cong lên một chút.

Anh vốn dĩ mang theo một cỗ tức giận không tên bước lên du thuyền,bây giờ gặp Tân Dung hơn mười phút, tức giận liền tiêu tan. Tuy rằng không rõ ràng lắm Tân Dung là thật sự không dao động là đang lạt mềm buộc chặt, hay là có cái nguyên nhân gì khác, nhưng Thiệu Thừa Quân nhìn bộ dáng luật sư Trần gặp khó khăn, tự nhiên lại thấy có chút vui vẻ.

Anh gọi luật sư Trần lại, ý bảo ông ấy đừng lại tạo áp lực cho Tân Dung.

Tân Dung thừa dịp luật sư Trần im miệng, đem ghế dựa chính mình mới vừa ngồi đẩy về chỗ cũ, sau đó lui một bước, nói với Thiệu Thừa Quân, “Thiệu tổng, nhà hàng bên kia còn có việc, hành khách lập tức muốn lên thuyền, tôi vội đi trước.”

Thiệu Thừa Quân vẫn cứ không có biểu tình gì, một chút ý cười vừa rồi kia cũng biến mất.

Tân Dung hiếm khi cùng người quyền lực như vậy nói chuyện, một mặt trong lòng cậu khẩn trương, mặt khác cũng là do trên người Thiệu Thừa Quân tỏa ra một loại cảm giác áp bách vô hình, cường thế đến nỗi làm Tân Dung không dám đối mặt

Cậu thấy Thiệu Thừa Quân trầm mặc coi như là đồng ý, quay người lại, bước nhanh ra khỏi văn phòng quản lí.

Bên này luật sư Trần biểu cảm sụp đổ, có chút khó xử mà nói, “Thiệu tổng, như thế này tôi không có làm tốt theo lời phu nhân giao phó. Bà ấy còn chờ tôi báo tin cho.”

Thiệu Thừa Quân cầm lấy tờ hợp đồng kia, ngón tay gảy trên trang giấy, cười nhẹ nói, “Ông kêu tài xế trước ông trở về trước, gọi quản lý Chúc tiến vào, sắp xếp cho tôi một phòng.”

Tuy là anh cả Thiệu Trọng Lân kêu anh coi cái này như nghỉ phép, nhưng lúc Thiệu Thừa Quân lên thuyền kỳ thật không có tính lần này đi du lịch năm ngày bốn đêm trên biển.

Hiện tại anh lại hơi thay đổi ý.

Dù sao người không mang về được, về nhà còn phải nghe mẹ nhắc mãi. Hơn nữa Thiệu Thừa Quân cũng cảm thấy không nén giận được, làm sao mà một nhân viên phục vụ nhỏ tuổi cũng không thu phục được.

Khi quản lý Chúc tiến vào lần nữa, cẩn thận mà cười nói, “Thiệu tổng, tôi xếp cho ngài căn phòng tốt nhất. Ngài xem, còn muốn chuẩn bị cái gì nữa không?” Nói xong,liền đem một phong thư nhỏ có chứa thẻ phòng đưa tới tay Thiệu Thừa Quân.

Thiệu Thừa Quân nhận lấy thẻ phòng, nói một câu, “Đi nói cho Tân Dung, buổi tối đừng về phòng cậu ấy.”

Quản lí Chúc sửng sốt, cảm thấy lời này hiểu như thế nào đều không ổn.

Thiệu Thừa Quân mặt không đổi sắc mà nói xong nửa câu sau, “Đến phòng của tôi đi.”

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Lời của editor:

Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.