Chương 11: Chặn Đường

Kiều Hiểu Khê nghi ngờ Kiều Như Nguyệt ra ngoài không chỉ đơn giản là mua thịt, vì vậy cô bé vội nói: "Nương, để con đi cùng người"

Không cho Kiều Như Nguyệt cơ hội từ chối, Kiều Hiểu Khê trực tiếp chạy đến nắm lấy tay của Kiều Như Nguyệt ngoan ngoãn đi ở bên cạnh Kiều Như Nguyệt.

Nhìn dáng vẻ bám người của cô bé, quả nhiên, Kiều Như Nguyệt không nỡ từ chối.

Mỗi ngày Chu Nhị đều mang một con heo đến trấn trên bán, đến buổi trưa chưa bán hết thì sẽ đi xuống mấy thôn để rao hàng.

Lúc này, Chu Nhị vừa về đến nhà, hắn vẫn còn bốn cân thịt vẫn chưa bán hết, hắn mang số thịt đó đến bên cái giếng.

Mùa hè nước giếng rất mát, còn có thể làm chậm quá trình hỏng thịt, nhưng cũng chỉ có thể ngâm đến tối.

Nếu may mắn thì buổi chiều sẽ có người đến đây mua thịt, còn nếu thật sự không bán hết thì chỉ có thể mang về nhà ăn.

Chỉ có điều, người trong thôn đều sống rất tiết kiệm, nếu không ăn mừng năm mới, cũng không ăn mừng lễ tiết thì họ chỉ mua cỡ hai lạng thịt là đủ.

Nhưng hôm nay, hắn thế mà có thể bán hết bốn cân thịt còn dư!

Hắn cũng tặng luôn cho nàng mấy cây xương mà Kiều Như Nguyệt nhắm trúng!

Kiều Hiểu Khê ở Đinh gia ăn tết cũng chưa từng thấy một miếng thịt lớn như vậy, thế mà hôm nay Kiều Như Nguyệt lại mua về để hầm cho cô bé ăn?

Còn có mấy cây xương kia!

Khi Kiều Hiểu Khê còn mang tâm sự nặng nề cùng Kiều Như Nguyệt trở về nhà, đột nhiên một nam nhân từ bên rừng cây lao ra, trong tay còn cầm một khúc cây.

Nhìn kỹ, Kiều Hiểu Khê suýt chút nữa đã bị đau mắt hột.

Nam nhân kia thế mà chỉ dùng hai cái lá chuối che đi cơ thể, tóc tai bù xù, mặt mũi bầm dập, miệng không có răng, trong khoảng thời gian ngắn không thể nhận ra người này là ai?

Chỉ thấy đối phương tức giận mắng Kiều Như Nguyệt: "Kiều Như Nguyệt, cái đồ bà nương điên khùng này, lão tử muốn gϊếŧ ngươi!"

“Dám đánh lão tử thành ra thế này, còn lấy cả quần áo và trâm ngọc của lão tử đi. Ngươi có biết ngươi đã làm hỏng chuyện tốt của lão tử không? Ngươi có biết Vương viên ngoại quan trọng thế nào không? Hiện tại Vương viên ngoại rất tức giận! Thế mà ngươi còn thoải mái ung dung đi mua nhiều thịt về ăn thế à?"

"!!!"

Hai mắt của Kiều Hiểu Khê chấn động: Kiều Như Nguyệt đắc tội với Vương viên ngoại, còn cướp đồ của người ta?

Kiều Hiểu Khê dần buông tay Kiều Như Nguyệt ra, cô bé cảm thấy nếu còn ở bên Kiều Như Nguyệt thì mạng của cô bé sẽ không giữ được bao lâu.

"Rầm!"

Giây tiếp theo, gậy gỗ trong tay Chương Thanh Thành đã bị Kiều Như Nguyệt đá thành hai, bàn tay nắm gậy gỗ của Chương Thanh Thành cũng bị đá đến tê rần!

Kiều Hiểu Khê giật mình, sợ đến mức nhanh chóng thu cái chân đang muốn chạy trốn về, cô bé ngoan ngoãn đứng bên cạnh Kiều Như Nguyệt, cơ thể đứng thẳng tắp, khuôn mặt nở nụ cười.

"Những gì ngươi mặc trên người có cái nào mà không phải mua bằng tiền của ta? Trâm ngọc còn là do tướng công ta đã đưa cho ta trước khi chết! Ngươi có thời gian ở đây gào rống thì không bằng trả lại tiền cho ta càng sớm càng tốt! Còn chuyện của ông già kia thì liên quan gì đến ta?"

Kiều Như Nguyệt nhướng mày, tức giận nói.

Lúc này, Kiều Hiểu Khê nghe xong cũng hiểu người nam nhân có mặt mũi bầm dập, tóc tai rối bù, miệng không có răng còn phải dùng lá chuối che thân ở trước mặt chính là Chương tú tài?

Còn bị Kiều Như Nguyệt lột quần áo rồi đánh thành như thế này?