Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cái Gì, Ta Là Bạch Nguyệt Quang Kiều Diễm Điên Cuồng Trong Mạt Thế Sao?

Chương 20: A

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trung tướng Triệu trên bục sử dụng màn hình điện tử công nghệ cao để phát phim tài liệu về zombie biến dị, giới thiệu rất toàn diện cho tất cả những người mới đến về các loại zombie biến dị và cách đối phó.

Vi Trúc nhỏ giọng hỏi: "Nghe hiểu không?"

"Cũng tạm."

"Vậy thì tốt, nghe cho kỹ đi, biết đâu sau này là thứ cứu mạng đấy."

"Ừm."

Vi Trúc lại hỏi: "Sợ zombie không?"

Thẩm Tế Sơ gật đầu.

Tất nhiên là cô sợ.

Chẳng ai lại không sợ thứ đó, nhất là cô, một người đến từ thế kỷ 21.

Vi Trúc cười.

Không hề có sự hung dữ như cô tưởng tượng, cũng không có sự khinh thường tất cả sau khi có được trọng sinh và hàng loạt kim chỉ nam.

Thái độ của Thẩm Tế Sơ với cô ta cũng rất lịch sự.

Vi Trúc cũng vậy.

Cả buổi diễn thuyết kéo dài gần bốn tiếng đồng hồ, trời bên ngoài cũng đã tối đen.

Thẩm Tế Sơ và Tần Ny chuẩn bị rời đi, Vi Trúc bỗng lên tiếng gọi: “Thẩm, Tế Sơ? Tên cô là vậy phải không?"

Thẩm Tế Sơ dừng bước: "Đúng vậy."

“Lần đầu tiên tôi gặp một người xinh đẹp như cô đấy." Vi Trúc đứng dậy, tiến lại gần Thẩm Tế Sơ, đưa tay chạm vào tóc cô.

Thẩm Tế Sơ cảnh giác quan sát động tác của cô ta, lập tức né tránh, cười nói: “Thiếu tá Vi Trúc có hơi khoa trương rồi đấy?"

“Không đâu." Cô ta nói: “Cô không lừa được tôi đâu."

Thẩm Tế Sơ im lặng hai giây, trong lòng kinh ngạc về trực giác của phụ nữ.

Vi Trúc che miệng cười: “Sao tôi có cảm giác, hình như cô rất đề phòng tôi vậy, tôi có vẻ như chưa làm gì đe dọa đến cô mà."

Thẩm Tế Sơ nghiêm túc nói: “Tôi đối với ai cũng vậy thôi." Bất kể là ai, chỉ cần là người trong mạt thế này, cô đều không buông lỏng cảnh giác.

“Không sao đâu, đã vào Khu An Toàn rồi, mọi người đều là người một nhà cả, sau này chúng ta sẽ có cơ hội tiếp xúc."

“Chuyện vừa rồi cảm ơn cô."

“Không có gì." Vi Trúc nói: “Vậy hai người đi trước đi."

Thẩm Tế Sơ gật đầu, dẫn Tần Ny cùng nhau ra khỏi phòng họp.

Vi Trúc nhìn theo bóng lưng rời đi của họ, như đang suy nghĩ điều gì.

Cuối cùng dùng trí não liên lạc với người của đội nghiên cứu: “Tôi lấy được tóc của cô ta rồi, lát nữa mọi người kiểm tra thử xem."

“Vâng."

“Báo cáo kết quả kiểm tra được gửi cho Khu trưởng, tiện thể, gửi một bản cho đội trưởng Hạ nữa."

“Vâng."

Giây tiếp theo, trí não bị người ta cưỡng ép cắt đứt, một bên khác chen vào cuộc gọi, giọng nói người nọ lạnh lùng đến cực điểm: "Cô ấy không có dị năng."

“Tôi đây chẳng phải là muốn đảm bảo vạn nhất sao? Ai biết được là cô ta là Thiên phú giả cố ý che giấu dị năng hay là thật sự không có, dù sao cũng phải kiểm tra một chút mới xác định được chứ."

Thiên phú giả cũng là dị năng giả có năng lực cực kỳ mạnh, dị năng của họ chính là che giấu dị năng và thực lực của bản thân.

Loại người này nếu có thể được căn cứ thu nạp, có thể mang lại lợi ích và trợ giúp rất lớn cho căn cứ.

“Vẽ vời thêm chuyện."

“Chuyện này anh không cần quản, tôi sẽ để tâm đến cô ta."

Người đàn ông cười lạnh: “Cần cô quan tâm sao?"

“Chậc, hung dữ thật đấy, sẽ dọa cô em gái nhỏ kia sợ đấy, anh như vậy thì có cô gái nào bằng lòng đi theo anh, làm bạn đời của anh?"

Vi Trúc trêu chọc một câu, lại bổ sung: “Ồ! Tôi suýt chút nữa quên mất, anh đây từng nói cả đời này không có khả năng tìm kiếm bất kỳ người phụ nữ nào làm bạn đời mà, vậy mấy trăm năm mạt thế sau này, anh không thấy buồn chán sao? Nhưng mà, chắc cũng chẳng có ai có thể chịu đựng được tính khí nóng nảy như trâu, và thể năng mạnh mẽ quá mức của anh đâu nhỉ?"
« Chương TrướcChương Tiếp »