Chương 13: Truy tìm hung thủ thì cần phải có bằng chứng

Sau khi giờ khắc đen tối nhất trước bình minh đi qua, một chút màu bạc trắng cũng đã xuất hiện trên bầu trời.

Tối hôm qua không có phát sinh chuyện gì kinh tâm động phách, chỉ có mạch nước ngầm không thể nào phát hiện nhàn nhạt bắt đầu khởi động.

Có không ít người cả đêm không ngủ, còn Đàm Tiểu Hòa đang lúc sờ soạng phòng quản gia thì bị ngăn lại, thế nên liền trở về tức giận ngủ thϊếp đi.

Dương Minh ngồi dưới đất lật xem bản sao tư liệu, nhìn cả đêm, tinh thần cả người đều có chút hoảng hốt.

Đầu óc cậu giờ đang quá nặng nề, giờ cậu đang vừa bóp trán vừa buồn ngủ vật lộn với một phần tài liệu bị mã hóa, phá giải mất hơn cả đêm nhưng vẫn cậu không chịu bỏ cuộc, bởi vì cậu có trực giác rằng trong này nhất định có thứ gì đó quan trọng!

Lúc Đàm Tiểu Hòa tỉnh dậy, liền nhìn thấy trạch nam kia đang ngồi dựa vào tường, vẻ mặt nghiêm túc kì thực đang mất hồn mất vía kia vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào máy tính bảng.

“A lô!”

Cô lên tiếng hô một tiếng, Dương Minh lập tức giật mình, giống như vừa mới tỉnh mộng, vẻ mặt mờ mịt đáp lại: "A?"

Đàm Tiểu Hòa giật giật khóe miệng, im lặng nói: "Không phải anh đang xem tư liệu sao, thấy cái gì không?""

Nghe đến đây, Dương Minh mới hoàn hồn, cậu dụi dụi con mắt nhức mỏi nhìn màn hình máy tính bảng còn đang giải mã, nói: "Có một phần thông tin được giấu rất sâu, vẫn còn đang giải mã, cơ mà cũng sắp được rồi.”

“Anh không phải trạch nam sao, sao thoạt nhìn thấy giống như là không thức khuya được vậy."Đàm Tiểu Hòa rời giường duỗi lưng một cái, tinh thần rất tốt nói.

“Tôi chưa bao giờ thức khuya. "Dương Minh ngáp một cái.

Ai nói trạch nam phải thức đêm vậy? Chẳng qua là thích ở nhà không thích ra ngoài mà thôi.

Hơn nữa, thức khuya và thức cả đêm là hai việc khác nhau!

"Vậy em ra ngoài trước, anh tiếp tục giải mã đi." Đàm Tiểu Hòa thu dọn lại đống đạo cụ gây án tối hôm qua, sau đó mới mở cửa ra ngoài.

“Đi đi, tiện thể che giấu giúp luôn cho anh." Dương Minh xoa mi tâm nói.

...

Bình minh đã ló dạng trên bầu trời, nửa đêm qua trời đổ mưa, thế nên không khí bên ngoài lúc này lại trở nên trong lành đến lạ thường.

Cửa biệt thự giờ đã được mở, nắng sớm và gió nhẹ thổi vào khiến không khí dễ chịu hơn rất nhiều.

Những người hầu trong trang viên đều đã thức dậy, chỉ là tất cả mọi người đều yên lặng làm việc, động tác nhẹ nhàng như người đêm qua đi dạo giữa đêm khuya vậy, làm cho người ta có cảm giác không khí ở đây đầy sự phiền muộn.

Đàm Tiểu Hòa sau khi rửa mặt xong, liền thấy trong phòng ăn có hai người đang ăn sáng.

Bữa sáng do Từ Thạc chuẩn bị bằng những nguyên liệu sẵn có, ngồi bên cạnh là Chiêm Thiến, người cả đêm không dám ngủ vì sợ ma, đói bụng nên xuống sớm kiếm gì ăn.

"Chào buổi sáng ~" Đàm Tiểu Hòa chào đón hai người họ với nụ cười dễ thương trên môi.

Chiêm Thiến ngẩng đầu nhìn cô, gật đầu duyên dáng và tiếp tục nhấm nháp bữa sáng của mình.

Đàm Tiểu Hòa ngồi ở bên cạnh, cẩn thận quan sát sắc mặt người bên cạnh, bỗng nhiên quan tâm nói: "Chị Chiêm, tinh thần chị có vẻ không tốt lắm, tối qua ngủ không ngon sao?"

Chiêm Thiên khựng lại một chút: "..."

Cô hoài nghi ngờ cô gái này đang cố ý nhắc tới chuyện kia, cái giọng kia nghe như kiểu là đang giả bộ vậy.

Rõ ràng nền tảng của cơ thể này rất tốt, dù có thức cả đêm cũng không có quầng thâm dưới mắt, chưa kể cô còn trang điểm trước khi ra ngoài, làm sao có thể kém như vậy được!

Đầu bếp bên cạnh vừa rồi còn nói tinh thần cô không tệ!

Chiêm Thiến lòng tràn đầy oán thầm, nhưng cô ấy vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nói: “Cảm ơn đã quan tâm, nhưng tôi nghỉ ngơi rất tốt.”

Nghe nói như thế, Đàm Tiểu Hòa thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Vậy là tốt rồi, em thấy thời tiết hôm nay không tệ, chờ cảnh sát tới hẳn là có thể kiểm tra được không ít manh mối, đến lúc đó chị Chiêm có thể trực tiếp dẫn chúng ta phá đảo rồi!"

Chiêm Thiến xác định đây đích thị chính là tiểu trà xanh, vì thế cô buông nĩa xuống nhếch lên một nụ cười tao nhã: "Có thể, nhưng đôi khi ngay cả khi tìm được hung thủ thì cũng chưa chắc đã là hết. Nhiều người chơi kịch bản sát nhân cũng không phải chỉ để tìm ra hung thủ bằng cách suy luận, mà chính là để khôi phục lại toàn bộ câu chuyện của kịch bản. Trên thực tế, đó mới chính là bản chất của trò chơi sát nhân."

Vì vậy cái hệ thống đưa họ vào thế giới của trò chơi sát nhân này sẽ chấm dứt kịch bản theo kiểu gì thì cũng không ai biết được.

Ánh mắt Đàm Tiểu Hòa lóe lên: "Sao hôm qua chị Chiêm không nói việc này?

Chiêm Thiến cười nói: “Dù sao các ngươi đều là tiểu bạch chưa từng chơi qua kịch bản sát nhân, giải thích quá nhiều cũng không nhất định là sẽ hiểu. Tỷ như, bên trong kịch bản sát nhân còn có loại hình thức gọi là dị bản..."

“..."

Từ Thạc ngồi bên cạnh, thấy hai người phụ nữ bắt đầu tiếu lý tàng đao dò hỏi tin tức của nhau, liền nhanh chóng chuồn đi sau khi ăn xong.

Là đầu bếp trực tiếp của trang viên, hắn cũng cần chuẩn bị bữa sáng cho chủ nhà.

Vốn dĩ, Quách tiên sinh vào mỗi sáng lúc 8 giờ đều xuống ăn cơm, bây giờ mặc dù thân đã lạnh, nhưng vẫn có một thiếu gia cả ngày tự kỷ cần được đút ăn.

Vào sáng sớm khi Từ Thạc đi vào phòng bếp, liền phát hiện phòng bếp đã bị người khách đυ.ng chạm, có vẻ như tối hôm qua đã có người tiến vào đây.

Cơ mà trên thực tế, trừ khi đào ống cống lên để kiểm tra, còn nếu không thì cũng sẽ chẳng bao giờ tìm được manh mối cả.

Phương thức gϊếŧ người với quy trình đơn giản nhất mới là thứ khó bị nhìn thấu nhất, nào giống như mấy cách thức hạ thủ của “học sinh tiểu học Tử Thần”* kia, thực sự rất là lòe loẹt phù phiếm, hơn nữa còn để lại lỗ hổng cho bản thân nữa.

(*Ý chỉ về mấy cách thức gϊếŧ người trong truyện Conan đó các bạn 🙂)

Đương nhiên, việc lợi dụng thân phận của mình để gϊếŧ người cũng thực sự rất là ngu xuẩn, chẳng khác nào đẩy bản thân vào trường hợp trở thành nghi phạm số một cả.

Nếu không có hướng dẫn dành cho người mới , hắn thà nửa đêm chạy vào phòng Quách tiên sinh, trực tiếp dùng một dao đâm chết ông ta còn hơn, ít nhất làm như vậy thì sẽ kéo dài được nhiều thời gian hơn.

Sẽ không đến mức bị nhϊếp ảnh gia kia theo dõi như thế này.



Sau đó, khi Từ Thạc chuẩn bị xong bữa sáng cho tiểu chủ nhân, và đẩy xe ăn đến thang máy thì đυ.ng phải vị nhϊếp ảnh gia mà hắn vẫn đang châm chọc trong lòng vừa nãy kia.

"Chào buổi sáng, đây là bữa sáng đưa cho quản gia và Quách thiếu gia sao?" Nhϊếp ảnh gia thân thiện chào hỏi hắn.

“Cái này là của Quách thiếu gia, còn bữa sáng của anh đã chuẩn bị xong, ở trên bàn ăn.” Từ Thạc dùng vẻ mặt bình thường gật đầu, vừa nói vừa quay đầu ra hiệu về phía phòng ăn.

“Ok, cảm ơn.”

"Không có chi."

Hai người sau khi khách khí xong liền lướt qua nhau, nhϊếp ảnh gia đang đi thì đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía người thanh niên trong thang máy đang dần dần đóng lại kia.

Cánh cửa rất nhanh đã che khuất ánh nhìn của anh, nhϊếp ảnh gia thu lại nụ cười, nhíu mày đi về phía nhà ăn, khi nhìn thấy hai cô gái bên kia, anh lại nở một nụ cười dịu dàng lễ độ.

Anh ngồi xuống đánh giá hai người kia, phát hiện tinh thần Chiêm Thiến có chút không tốt, không cần đoán cũng biết rằng khẳng định cũng đã thức đêm, ngược lại cô gái kia tựa hồ đã ngủ rất ngon.

Trên thực tế, anh cũng thức rất khuya để kiểm tra nhà bếp vào nửa đêm, thậm chí còn cố gắng vào phòng ngủ của đầu bếp.

Chỉ là không thể mở cửa của đầu bếp ra được, nhưng đúng như anh dự đoán, không có ai bên trong.

Nhϊếp ảnh gia đã ghi lại những người đã ra ngoài đêm qua, mấy người chơi từ bên ngoài đến không ai là an an phận ở trong phòng cả.

Nhưng anh vẫn cảm thấy đầu bếp đáng nghi nhất!

Trong quá trình suy luận, nếu khóa mục tiêu trước, sau đó thực hiện suy luận ngược lại thì hiệu quả sẽ cao hơn.

Mục tiêu hiện tại của nhϊếp ảnh gia là đầu bếp, vì vậy tất cả các hướng tìm kiếm đều dựa trên suy nghĩ "đầu bếp là kẻ gϊếŧ người", thứ anh thiếu bây giờ là thông tin.

Hi vọng lát nữa cảnh sát tới đây có thể trợ giúp hữu ích một chút, anh không muốn nhiệm vụ của mình thất bại.

Dù sao thì nhiệm vụ chính của anh là [tìm ra hung thủ đã gϊếŧ Quách tiên sinh].