Chương 20: Nhiệm vụ đột nhiên hoàn thành

Hỏi cái gì không hỏi, hết lần này tới lần khác hỏi vấn đề này!

Trong nháy mắt, vẻ mặt của Chiêm Thiến cũng trở nên có chút cổ quái, cô nhìn thám tử rồi nói: "Thân là một thám tử thích theo đuổi thực tế, sao Cố tiên sinh lại hỏi ra loại vấn đề này, thám tử cũng tin vào những điều này sao?"

"Ý cô là cô là giả?" Thám tử hỏi ngược lại.

"..." Chiêm Thiến khóe miệng giật giật, lạnh lùng liếc anh một cái: " Việc liên quan đến thần bí thì không thể nói, anh tin thì tin, không tin thì thôi.”

Thám tử lại bày ra vẻ mặt muốn ăn đòn, nhưng cũng không tiếp tục thảo luận vấn đề này với cô nữa, vừa rồi cũng chỉ là đột nhiên nảy ý muốn trêu chọc mỹ nữ một chút mà thôi.

Anh bước ra khỏi bồn cỏ, phủi phủi bụi bẩn trên tay, nhìn quản gia nói: “Nghe nói Quách tiên sinh một tháng trước đã nhổ hết số hoa hồng mà ông ấy trồng cho người vợ quá cố, nguyên nhân là do có người tặng ông ấy hoa hồng kèm theo cả thư đe dọa, bây giờ xem ra đã thành sự thật rồi."

Sắc mặt quản gia rất khó coi nói: "Cố tiên sinh, tôi muốn biết làm sao anh biết chuyện này?"

“Tình báo của một thám tử rất là sâu rộng, cơ hồ không có chuyện gì mà tôi không biết." thám tử gõ gõ mũ của mình, có chút không rõ ý tứ mà liếc mắt nhìn quản gia, rồi lại nói tiếp: "Tuy rằng tôi căn bản không thèm để ý đến việc tình cảm của tiên sinh cùng phu nhân như thế nào, thế nhưng, hiện giờ người xảy ra chuyện đã là tiên sinh nhà ông. Quản gia, mọi người vẫn định che giấu những bí mật kia mà không chịu nói sao?"

"Tôi không biết anh đang nói cái gì, Cố tiên sinh, hôm nay anh tới đây điều tra nguyên nhân cái chết của tiên sinh, tôi hy vọng anh có thể tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình." Quản gia âm trầm nói, xong dường như không muốn ở lại lâu nữ liền, xoay người rời khỏi đình viện.

Thấy vậy, người làm vườn rụt rè đứng bên cạnh tựa hồ càng thêm không muốn ở chung với đám người này, vội vàng đi theo quản gia rời đi.

Vị thám tử nhún vai khi nhìn thấy hai người đang dời đi.

Chiêm Thiến thấy thế, như có điều suy nghĩ hỏi: "Cố tiên sinh, mọi người điều tra ra cái gì sao?"

“Một chiếc váy trắng nhỏ xinh đẹp, hẳn là rất xứng đôi với dáng người của Chiêm tiểu thư." Khóe miệng thám tử nhếch lên nụ cười, đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Chiêm Thiến có dáng người cao gầy, chừng hơn một mét bảy, váy dài đuôi cá màu đen tôn lên dáng người trông cô rất là uyển chuyển.

Nghe nói như thế Chiêm Thiến ưu nhã trợn trắng mắt, nói: "Xin hỏi có thể nói về chính sự một chút được không?"

Vị thám tử mỉm cười: "Những người huyền bí có lẽ thích ra ngoài vào nửa đêm, Chiêm tiểu thư được mời đến trang viên điều tra, buổi tối thật sự không thấy qua cái gì sao?"

“Anh rốt cuộc muốn nói cái gì? "Chiêm Thiến khẽ nhíu mày.

"Chúng tôi đã tìm thấy một chiếc váy dài màu trắng trong phòng của người giúp việc, phần làn váy hơi ướt và dính bùn đất, dường như đã từng chạm vào hoa hồng." Người nói chuyện là nhϊếp ảnh gia đi theo thám tử điều tra, anh tiếp tục với giọng bình tĩnh: "Người đã gϊếŧ Quách tiên sinh, có thể đã sử dụng những đạo cụ kia để làm gì đó."

Ví dụ như nửa đêm đưa thư đe dọa cho Quách tiên sinh, cộng thêm cả việc đưa hoa hồng, thậm chí bông hồng hư thối phát hiện sáng nay đặt ở trên người Quách tiên sinh cũng là do đối phương tối đặt vào hôm qua.

Chiêm Thiến mở to đôi mắt , nàng theo bản năng mở lại nhiệm vụ trên bảng điều khiển của mình lên nhìn một chút, cái nhiệm vụ đã hoàn thành số một kia bỗng nhiên trở nên đặc biệt chói mắt.

Nếu như hệ thống không có khả năng mắc sai lầm, vậy thì quả thực thứ cô thấy tối hôm qua chính là "Quỷ hồn", nhưng nếu tất cả những thứ này thực sự là do ai đó giả vờ mà nói thì…

Thì đây là hệ thống đang chơi trò chơi chữ với cô!

Còn hại cho cô cứ tưởng cái kịch bản sát nhân lần này là một biến thể!

Chiêm Thiến xoa xoa trán, trong đầu hiện lên cảnh tượng tối hôm qua mình nhìn thấy "Quỷ hồn", bóng trắng kia quả thật là đang đứng trong đình viện, thậm chí cô có thể xác định, đối phương lúc ấy cũng đã phát hiện ra cô.

Có lẽ là cố ý để cho cô phát hiện.

Lúc đó thứ từ cửa chính biệt thự đi ra chính là người sống trong biệt thự, đương nhiên cũng có thể là vì người đó chỉ đến để phòng ngủ chính bỏ đóa hoa hồng mà thôi.

Sau đó lúc cô nói chuyện với quản gia ở thư phòng thì lại nhìn thấy bóng trắng tựa hồ vẫn còn ở trong đình viện, còn lúc cô trở lại phòng mình thì cũng không thấy bóng trắng ở đó, mà trước đó --

Bóng người xuất hiện trong đại sảnh!

Chiêm Thiến bắt đầu trầm mặc, bỗng nhiên có chút tiếc nuối, bản thân mình lúc ấy sao lại không bộc phát chứng xã giao ngưu bức chứ? Nếu trực tiếp lớn mật mở đèn hành lang lên, thì có lẽ còn có thể thấy rõ một chút xem người ở trong đại sảnh là ai rồi.

Không đến nỗi bây giờ, chỉ cảm thấy lúc đó mình như bị mù.

"Chiêm tiểu thư? Chiêm tiểu thư - -"

Tiếng hô to khoe khoang của thám tử vang lên bên tai, Chiêm Thiến nhanh chóng hoàn hồn, cũng ghét bỏ lui lại một bước.

"Chiêm tiểu thư, tôi nhìn vẻ mặt của cô thì hẳn là nhớ ra điều gì đó rồi chứ?"Thám tử không chút để ý cười hì hì nói: "Có thể nói cho tôi biết được không?"

“ Ân, tối hôm qua tôi gặp được du hồn của Quách phu nhân."Chiêm Thiến nói.

Vừa dứt lời, nhϊếp ảnh gia bên cạnh lộ ra vẻ mặt dấu chấm hỏi, vừa định nói gì đó, thám tử đã vội vàng nói trước, cười nói: “Vậy Quách phu nhân có truyền đạt nguyện vọng cuối cùng nào cho cô không? "

Chiêm Thiến nhìn anh, sắc mặt bình tĩnh nói: "Cô ấy hy vọng rằng sự thật của những gì đã xảy ra khi đó sẽ được đưa ra ánh sáng."

Nói xong, nàng dừng một chút, nhìn bồn cỏ xanh biếc dạt dào lại nói: "Nhiều hoa hồng như vậy, nhổ đi thật đáng tiếc, xem ra Quách tiên sinh cũng không có yêu phu nhân của ông ấy như vậy."

Sau khi nói xong, Chiêm Thiến liền xoay người rời đi, sắc mặt cũng không thoải mái như lúc đầu.

Nhϊếp ảnh gia nhìn nhìn bóng lưng của cô, sau đó lại nhìn về phía bồn cỏ lầy lội hỗn loạn, thấp giọng hỏi: "Cảnh sát còn bao lâu nữa mới đến?"

"Chưa thấy trả lời tin nhắn, phỏng chừng còn phải một đoạn thời gian nữa." Thám tử nhún vai nói.

Nếu không có cảnh sát ở đây, thì cho dù bọn họ muốn đào cả bãi cỏ này lên thì sợ là cũng không làm được.

Thám tử nhìn quanh sân, liền nhìn thấy một cô gái đang yên lặng vẽ tranh trong một đình viện cách đó không xa, mặc dù vừa rồi ở đây ồn ào như vậy, nhưng dường như cũng không ảnh hưởng đến cô.

Mà đi qua góc rẽ của đình thì lại là phòng tạp vật gần biệt thự, ở đó có một thân ảnh nhẹ nhàng mở cửa đi vào.

Thám tử dừng một chút rồi hỏi: "Đó là nơi nào?"

Anh ta tựa hồ đang hỏi nhϊếp ảnh gia lại giống như đang nói một mình, nói xong liền trực tiếp đi tới đó, lúc đi ngang qua gian hàng thì nhân tiện ngẩng đầu nhìn bức tranh của cô gái, xem xong liền thu hồi tầm mắt tiếp tục đi về phía phòng tạp vật.

Nhϊếp ảnh gia hơi dừng lại, nhìn bức vẽ của tiểu thư họa sĩ, đột nhiên nói: "Cô thật sự biết vẽ?"

Dù sao bọn họ cũng đều là người ngoài cuộc, đột nhiên tiến vào trò chơi tự xưng là Kịch bản sát nhân này, nhận được một nhân vật, rồi bị cưỡng ép bắt làm những gì nhân vật phải làm…

Nhưng với tư cách là một nhϊếp ảnh gia, anh lại thực sự không biết chụp ảnh.

Cô gái dừng bút, quay đầu nhìn về phía anh cười nói: "Loại chuyện này không phải có tay là được sao?"

Nhϊếp ảnh gia nhìn cô không nói gì.

Toàn bộ bồn cỏ trên bức tranh đã được phủ toàn hoa hồng, người đàn ông với dáng dấp giống người làm vườn đứng ở bên trong đang vung cuốc lên, những đường nét đậm và xám của bút chì tại nên một bức tranh u ám.

...

Trong sân gần phòng tạp vật của biệt thự, khi Đàm Tiểu Hòa mở cửa nhìn một chút thì đập vào mắt cô là một chồng dụng cụ lao động sắp xếp chỉnh tề.

Cô đang tìm lối vào hầm rượu, đột nhiên trong đầu vang lên thông báo hệ thống [Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ: trộm bảo vật của chủ trang viên].

Đàm Tiểu Hòa: "????

Cái gì? Cô đã làm được gì đâu?

Cô sững sờ đứng đó, nhìn những chiếc chổi, xẻng, cuốc, vòi hoa sen và những thứ tương tự trong phòng tiện ích, cảm thấy rất lúng túng và bối rối.

Kho báu quái quỷ gì thế này?

Hơn nữa, dường như cô vẫn chưa lấy đồ đi mà.

...

Phòng khách trên tầng 2 của biệt thự.

Trong căn phòng khóa kín, Dương Minh đang ngồi trên sàn nhà dựa vào tường mà chảy nước miếng, trong khi chiếc máy tính bảng cậu cầm trên tay đã hiển thị dòng chữ "đã mở khóa" trên màn hình.