Chương 25: Ác ma (2)

Đàm Tiểu Hòa cũng tiến lại gần, thám tử cũng vừa cầm máy tính bảng lên, muốn nhìn xem hình ảnh Chiêm Thiến đang nói đến là gì, nhưng trên thực tế, có lẽ trong lòng bọn họ đều có dự liệu rồi.

Trong cái video đang phát sóng, căn mật thất quen thuộc hiện ra trước mắt.

Thám tử mặt không chút thay đổi nhìn thứ đang được quay trong camera, Quách tiên sinh trối một cô gái đang hôn mê vào ghế điện, sau đó dùng nó để thực hiện tội ác của mình.

Trong hồ sơ có rất nhiều video, không giống như mấy người Chiêm Thiến sau khi xem một vài đoạn đã dừng lại, thám tử thậm chí còn mở ra xem tất cả các video, rồi dần dần đối chiếu nạn nhân với những nhân vật trong đầu.

Mặc dù không thể điều tra chi tiết về sự kiện mất tích tập thể của ngọn núi này, nhưng dưới sự nỗ lực của mấy thám tử, quyền lực của Tập đoàn Quách ngày càng giảm sút, cho đến tận bây giờ, Cố Miểu mới có thể vào trang viên để điều tra một cách phóng khoáng đến như thế này.

Và cho đến giờ, anh đã tìm thấy được bằng chứng phạm tội của Quách tiên sinh, sự tồn tại của những đoạn video sẽ biến mọi sự giảo biện trở thành vô dụng.

Nhưng dường như tất cả đã không còn ý nghĩa nữa rồi.

Bởi vì họ đã quá muộn.

"Vậy..." Sau khi xem xong video, thám tử lắc lắc chiếc máy tính bảng trong tay, nhìn mấy người rồi cười đầy ẩn ý nói: "Làm sao mà mấy người có được những thứ này?"

Chiêm Thiến và tiểu thư họa sĩ cùng nhìn về phía Dương Minh..

Đàm Tiểu Hòa bên cạnh dường như cũng không biết bạn trai mình đã làm chuyện gì, nhìn qua thì vẻ mặt cô trông rất là ngạc nhiên.

Dương Minh: "..."

Cậu nhìn lên mái vòm cao, sau đó lại nhìn xuống sàn nhà, sau đó với lấy cốc hồng trà trên bàn uống một ngụm, cuối cùng là mở bảng điều khiển nhiệm vụ của hệ thống ra để xem thời gian hai giờ đếm ngược còn lại bao nhiêu.

Dương Minh cảm thấy mình có thể trầm mặc hết một tiếng rưỡi còn lại.

Dù sao chuyện này cũng không thể giải thích.

Bất luận nói như thế nào, thì chuyện cậu xâm nhập vào máy tính của Quách tiên sinh đã thành kết cục đã định, không có khả năng mạnh mẽ ngụy biện rằng những tư liệu này tự mọc chân chạy vào trong máy tính bảng của cậu được.

Mà thừa nhận chuyện này, tiếp theo lại nhất định sẽ có càng nhiều vấn đề.

Nhưng mà …dù sao cậu cũng không phải người ở thế giới này, cậu chỉ là một người chơi trong trò chơi mà thôi, hiện tại trò chơi cũng sắp kết thúc rồi, đám người này cũng không làm gì được cậu, phỏng chừng cũng không có thời gian đưa cậu về đồn công an để điều tra được.

Nghĩ đến đây, Dương Minh liền cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra, sau đó cậu bắt đầu tập trung vào việc quan sát hoa văn trên tách trà.

Hiện trường chìm trong im lặng, mấy người nhìn thấy bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi của Dương Minh cũng cạn lời, lúc này, nhϊếp ảnh gia đột nhiên nghiêm mặt đi vào.

“Cố Miểu!” Nhϊếp ảnh gia đang muốn tìm thám tử chứng thực một số chuyện, sau khi nhìn thấy mấy người chơi lại ở đông đủ trong đại sảnh một cách h hiếm thấy như vậy thì hơi sửng sốt.

“A, anh tới quả là đúng lúc, cho anh xem cái này.” Thám tử quay đầu lại nhìn anh rồi đưa máy tính bảng tới.

Nhϊếp ảnh gia vô thức cầm lấy máy tính bảng, thám tử cũng tiện tay nhấn nút play cho anh.

[Chúc mừng ngài đã hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất: tìm được chứng cứ phạm tội của chủ nhân trang viên, Quách tiên sinh]

Sau một khắc, trong đầu nhϊếp ảnh gia liền vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.

Nhϊếp ảnh gia im lặng, vừa rồi khi tra hỏi người làm vườn ở hậu viện, anh đã biết được toàn bộ đầu đuôi sự việc, anh tìm đến thám tử chỉ để hỏi một chút tin tức, không ngờ lại lấy được cả chứng cứ.

Nhϊếp ảnh gia nhìn lướt qua đoạn đầu video rồi cũng không xem mà trả lại máy tính bảng, sau đó anh nhìn quanh đại sảnh, đột nhiên hỏi: “Đầu bếp đâu?”

Năm người chơi đều có mặt, chỉ thiếu một đầu bếp

.Vị thám tử đương nhiên cất chiếc máy tính bảng đi, không có ý định trả lại cho trạch nam,, anh nói: "Anh ấy đi thay quần áo, vừa nãy bị rượu hắt vào người."

Nếu là thám tử nói, nhϊếp ảnh gia không hoài nghi nhiều, chỉ hỏi lại: "Các anh vừa rồi đi đâu vậy?"

“Đi xem hiện trường vụ án.”

“Căn phòng bí mật?” nhϊếp ảnh gia hỏi.

"Ừm, tội ác từ ba năm trước vẫn còn tồn tại đến bây giờ." Thám tử gật đầu, sắc mặt nặng nề nói: “Hồi đó Quách phu nhân nhắn tin cầu cứu tôi, chắc là vì phát hiện ra hành vi của chồng mình. Tuy nhiên, có một điều chắc là anh đã đoán sai rồi, vợ chồng bà Quách thực sự yêu nhau."

Câu nói cuối cùng kia, là thám tử nói với Chiêm Thiến.

Bởi vì lúc trước ở trong sân, Chiêm Thiến từng để lại một câu "Quách tiên sinh không yêu vợ mình như vậy".

Nghe nói như thế, Chiêm Thiến tao nhã trợn trắng mắt, không nói gì, cô vẫn giữ lại ý kiến với quan điểm của mình, nếu Quách tiên sinh thật sự yêu vợ của cô như vậy thì vào lúc đó đã nên dừng tay rồi.

Thám tử tiếp tục nói: "Bà ấy yêu chồng nên không thể bán đứng chồng mình, nhưng không thể chấp nhận hay ngăn chặn hành vi phạm tội của Quách tiên sinh, cuối cùng chọn cách tự sát".

"Quách thiếu gia cũng hiểu rõ những điều này, cậu ấy cũng lâm vào khốn cảnh giống như mẹ của mình, cho nên bắt đầu đóng cửa không ra ngoài nữa. Mà lão quản gia ở trang viên này làm việc mấy chục năm, tình cảm với Quách tiên sinh giống như là cưng chiều với nhi tử vậy, ông biết hết thảy, nhưng ông ấy lại quá nuông chiều."

"Đáng tiếc, người mà bọn họ yêu chỉ là một tên ác ma, mà họ còn theo ác ma cùng nhau sa đọa."

Câu nói cuối cùng đó không phải do thám tử nói, mà là từ đầu bếp đã thay quần áo xong đi tới.

Từ Thạc liếc nhìn người quản gia đang được nữ giúp việc khẩn trương run rẩy xử lý vết thương,ngồi ở phía bên kia của ghế sô pha, Chiêm Thiến vừa hay lại ngồi bên cạnh, cô nghe hắn nói vậy thì cẩn thận nhích từng chút một ra xa khỏi vị quản gia.

Thám tử ý vị thâm trường nhìn hắn: "Bao che phạm tội cũng là một loại phạm tội, huống hồ còn là cái loại ác ma này.”

Bởi vì sự im lặng và buông thả của họ, trong ba năm, chín cô gái đã phải chịu đựng sự tra tấn cực kỳ bi thảm, chết trong đau khổ và tuyệt vọng.

Nếu không phải lần này...

Nghĩ đến đây vị thám tử cau mày, nhìn về phía mấy người ở đây rồi nói: "Tuy rằng tôi không biết mục đích mọi người tới đây là gì, bất quá, hy vọng lát nữa sau khi cảnh sát tới, mọi người có thể phối hợp ghi chép."

Nghe nói như thế, Chiêm Thiến thần bí cười cười: "Đương nhiên có thể, bất quá, không biết cảnh sát khi nào thì đến? Có thể tới trong vòng hai giờ nữa không?" Thám tử

Thám tử há miệng, còn chưa trả lời, chợt nghe một cô gái khác nhàn nhạt nói với chút châm biếm : "Yên tâm, trong vòng nửa giờ nữa nhất định sẽ đến, tôi vừa mới nhìn thấy xe của bọn họ ở chân núi, thậm chí có khi còn chưa tới nửa giờ nữa cũng không biết chừng."

Người nói chuyện là tiểu thư họa sĩ, bình tĩnh phá vỡ sự ưu việt thần bí của Chiêm Thiến.

Chiêm Thiến nín lặng vuốt vuốt tóc, trên mặt vẫn ưu nhã thong dong như trước, nhưng trong bụng đang oán thầm cái gì cũng không biết.

Thám tử cũng có chút kinh ngạc: "Xem ra tốc độ của bọn họ vẫn rất nhanh.”

Lúc anh tới đây cũng thấy được trình độ sạt lở của núi, vốn tưởng rằng dọn dẹp xong thì ít nhất phải đợi đến giữa trưa, không nghĩ tới bây giờ cũng sắp đến nơi rồi.

Như vậy thì vụ án kia chắc cũng sẽ sớm bị đưa ra ánh sáng.

Mặc dù Quách tiên sinh có tội và tội ác ấy cũng không thể tha thứ, nhưng nên để luật pháp trừng phạt chứ không phải bị người khác sát hại.

Cho dù hung thủ ở một phương diện nào đó mà nói thì cũng vì dân trừ hại, nhưng vẫn không thay đổi được sự thật rằng người đó đã phạm tội.

Nghĩ đến đây, thám tử đột nhiên liếc nhìn đầu bếp đang ngồi trên sô pha nghịch điện thoại di động, sau đó nói: "Trương đầu bếp, tôi có thể đến phòng của anh nhìn một chút không?"

Từ Thạc khoát khoát tay với anh, không nói gì.

Thám tử xoay người đi về phía phòng của hắn, nhϊếp ảnh gia cũng lập tức theo sát phía sau.

Nhϊếp ảnh gia vào phòng đóng cửa lại, sốt ruột nói: "Cố Miểu, anh cho rằng anh ta thật sự gϊếŧ Quách tiên sinh để báo thù cho Quách phu nhân sao?"

Thám tử chống cằm nói: "Anh đừng quá kích động, bây giờ còn chưa có chứng cứ nào chứng minh anh ta là hung thủ.”

Trực giác của tôi. "Nhϊếp ảnh gia mím môi nói, thần sắc bất định.

Đồng hồ đếm ngược trên bảng hệ thống đối với những người khác thì có thể là kết thúc trò chơi, nhưng đối với anh, người vẫn còn nhiệm vụ phải hoàn thành, thì đó là đồng hồ đếm ngược của sự trừng phạt.

Ai mà biết được hình phạt cho việc thất bại trong trò chơi này sẽ là gì!

Vị thám tử đang nằm xuống kiểm tra đáy giường, khẽ nói: “Thật vật sao, tôi có nghe nói rằng anh thích dựa vào trực giác của mình để phá án, nhưng cái chuyện hão huyền đó…” Vị thám tử đang nói đột nhiên dừng lại

Nói tới đây thám tử bỗng nhiên dừng lại, ngón tay hắn vân vê sàn nhà dưới gầm giường, không có một tia bụi bặm.

Cả gầm giường không có một hạt bụi, cũng không có dấu vết bị kéo lê, căn phòng sạch sẽ đến không tì vết, xem ra chủ nhân căn phòng này là người phi thường thích quét dọn nên ngày nào cũng dọn dẹp cả đến gầm giường .

“Khá thông minh.” Vị thám tử lẩm bẩm nói.