Chương 36: Cầm dao đi ra ngoài

Từ Thạc ngồi hồi lâu, sau khi ngồi đợi đến khoảng thời gian đã ghi trước đó thì cũng không thấy vòng lặp bắt đầu nữa.

Chỉ là, đầu hơi đau.

Người chết còn chưa chết đang nằm trên giường, từ khi nằm xuống vẫn duy trì tư thế nằm ngửa bình thường, nếu không có hơi thở đều đặn thì nhìn qua lại trông giống hệt như một xác chết.

Từ Thạc cất sách đi, nhẹ nhàng đứng dậy, mở cửa rời khỏi phòng bệnh.

Tiếng đóng cửa vừa dứt, Lạc Côn như thường lệ lập tức mở mắt ra, trong đôi mắt sáng ngời không có chút buồn ngủ nào, ở trong phòng âm u u ám nhìn qua có chút kỳ quái.

Cậu ngồi dậy, lặng lẽ liếc mắt nhìn về phía cửa, một lúc sau, khóe miệng hiện lên một nụ cười quỷ dị.

...

Xem ra không phải là vấn đề về thời gian.

Từ Thạc đang đi trong hành lang im ắng, đột nhiên tựa hồ nghe được cái gì, liền hướng phòng bên cạnh đi tới.

"Giám đốc, tôi thấy bệnh tình của bác sĩ Trần hình như càng ngày càng nặng, sao anh không..."

“Tôi biết, tôi sẽ chú ý tới chuyện này, nhưng bác sĩ Trần đã làm việc ở bệnh viện của chúng ta đã lâu. Để tôi suy nghĩ lại."

"Tôi biết, làm phiền ngài..."

Cuộc đối thoại vừa quen lại vừa lại lạ vang lên trong phòng, Từ Thạc muốn định nghe lại một chút cơ mà từ trong phòng lại có một y tá bưng khay đi ra ngoài, vậy nên hắn cũng từ bỏ việc nghiêng người nghe lén đi.

Từ Thạc tùy ý liếc mắt nhìn cô y tá kia một cái, lúc đang định rời đi ánh mắt lại liếc đến số phòng phía trên phòng bệnh.

Phòng số 8.

Từ Thạc dừng lại.

Lúc trước hắn đi gặp Lạc Côn, hắn đã nhìn thấy y tá mang điểm tâm vào phòng số 8, nhưng hình như đó không phải là y tá này.

Nghĩ đến đây, hắn liền nghiêng đầu nhìn cô y tá đi ngang qua mình.

Cô y tá nhỏ nhắn cúi đầu không nhìn rõ vẻ mặt, mũ y tá cuộn gọn lại mái tóc của cô, lộ ra chiếc cổ trắng trong cổ áo, làn da trắng nõn nhìn có chút mê người.

Làm cho người ta rất muốn gãi.

Từ Thạc thu hồi ánh mắt, xoa xoa cái đầu bắt đầu đau nhức, sau đó lấy từ trong túi ra mấy viên thuốc, lại nuốt khan hai viên.

Tuy thuốc này dường như không có tác dụng lớn.

Nhưng trước khi hắn có thể kiểm soát cảm xúc của nhân cách thứ hai một cách hiệu quả, thì cứ cố gắng đừng thả kẻ chỉ muốn gϊếŧ Lạc Côn kia ra thì tốt hơn, hơn nữa bây giờ hắn còn muốn điều tra chuyện trong bệnh viện này nữa.

Từ Thạc không quay lại văn phòng mà đi đến phòng hồ sơ của bệnh viện.

Ngay khi bóng dáng hắn biến mất sau góc tường, cánh cửa văn phòng chỗ Từ Thạc vừa mới nghe trộm cuộc trò chuyện được mở ra, một y tá với vẻ mặt lo lắng đi ra, theo sau là một người đàn ông trung niên có khí chất ôn hòa khiêm tốn.

Ông gật đầu trấn an y tá rồi đi đến văn phòng của Trần Sở.

Giám đốc Trương mở cửa, nhưng không thấy bóng dáng của chàng trai trẻ trong đây liền khựng lại một chút, sau đó nhanh chóng lấy hướng dẫn người chơi của mình ra để xem.

Nhiệm vụ kia báo rằng vẫn chưa thất bại.

Vì thế ông liền xoay người bước nhanh tới phòng số 13, trên mặt bình tĩnh lộ ra một tia vội vàng, phảng phất chậm một bước thì người trong đó sẽ chết vậy.

Đến cửa phòng số 13, giám đốc Trương mạnh mẽ mở cửa nhìn vào trong, trong căn phòng tối tăm u ám, cậu bé kia không mất tích cũng không chảy máu mà đang nằm trên giường ngủ ngon lành.

Giám đốc Trương thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng từ đáy lòng ông cũng muốn gϊếŧ chết phần tử nguy hiểm này, nhưng thân phận của đối phương có liên quan đến nhiệm vụ của ông, trước đó ông đã thất bại hai lần mà không hiểu tại sao rồi.

Tuy nhiên, lần này, ông đã tìm ra lý do khiến nhiệm vụ của mình thất bại.

Giám đốc Trương đóng cửa lại, quay đầu nhìn hành lang dài dưới ánh đèn mờ mịt u ám, hành lang này tạo thành từ mười ba phòng, là nơi chứa những bệnh nhân duy nhất còn sót lại trong toàn bộ bệnh viện số Năm.

Tất cả đều là mục tiêu trong nhiệm vụ của ông ấy.

Một người cũng không thể thiếu!

Giám đốc Trương đang ủ rũ suy nghĩ về điều này, thì đột nhiên, tiếng còi của bệnh viện vang lên.

Sự yên tĩnh của hành lang chết chóc bị phá vỡ, mấy y tá hốt hoảng xuất hiện, sau khi nhìn thấy ông, họ vội vàng chạy tới, thở hổn hển lo lắng nói: “Giám đốc, không ổn rồi, bệnh nhân ở khu số 8 mất tích rồi!”

Giám đốc Trương nhíu mày: "Chuyện gì xảy ra?

“Vừa rồi chúng tôi thấy trên camera ghi hình cô ấy được y tá dìu vào nhà vệ sinh, nhưng đợi một lúc thì chỉ có y tá đi ra, còn cô ấy thì không. Đi vào nhìn mới phát hiện y tá bị đánh ngất xỉu, họ thay quần áo, bệnh nhân chạy đã trốn ra khỏi phòng bệnh rồi!" Y tá lo lắng nói.

"Hẳn là còn chưa đi xa, phong tỏa cửa chính lại, để mấy người khác tìm ở các nơi.” Giác đốc Trương trầm giọng nói.

“Được!”

Nhìn hành lang hoảng loạn, chủ nhiệm Trương trầm mặt, hai lần trước cũng không có xuất hiện tình huống như vậy, hẳn là những người chơi khác cũng đã bắt đầu hành động rồi.

Hơn nữa lần này Lạc Côn cũng không chết ở thời điểm này, cũng không biết hung thủ bây giờ đang đi làm gì?!

Xác xuất cao là hung thủ đã phát hiện ra việc mình đã gϊếŧ nhiều lần nhưng cũng không gϊếŧ được, trong trò chơi lần này, mọi người đều bị mắc kẹt trong vòng lặp kỳ lạ của bệnh viện này.

...

Phòng lưu trữ tại tầng 3 của bệnh viện.

Người quản lý vốn ngồi sau quầy lễ tân giờ đã ngất xỉu trên bàn, Từ Thạc bước vào nhìn anh ta một cái rồi lại nhìn sang chỗ khác.

Trong một góc của phòng hồ sơ, một cô gái mặc trang phục y tá vừa uống thuốc vừa lật giở tài liệu trên giá sách, trên mặt thỉnh thoảng lại thoáng qua một tia sốt ruột, nhưng đều bị cô cố gắng nhịn xuống.

Bệnh viện số 5 là một bệnh viện tâm thần kiểu cũ, được thành lập từ thời Trung Hoa Dân Quốc đã mấy chục năm,, nhưng bắt đầu từ thời viện trưởng đời trước, hoạt động của bệnh viện ngày càng xuống dốc, không có bệnh nhân nào có thể khỏe mạnh đi ra ngoài, cho nên dần dần cũng không có bệnh nhân nào được đưa vào đây nữa.

Ở thế hệ này, lão viện trưởng đã nằm liệt giường, không có người thừa kế, bệnh viện số 5 rất có thể sẽ phải đối mặt với số phận bị giải tán.

Hy vọng ngày mai máy xúc sẽ đến và phá bỏ nó luôn.

Bệnh viện này thực sự không phải là nơi để mọi người ở lại.

Cô gái vừa nhai thuốc vừa lẩm bẩm một cách hằn học, đọc xong lịch sử bệnh viện liền lật tìm hồ sơ của bệnh nhân.

Mà ngay khi cô đưa tay chạm vào một tập tài liệu thì một bàn tay đột nhiên từ phía sau vươn ra đặt lên tập hồ sơ, che lấy tay cô.

Trong nháy mắt, cảm giác lạnh lẽo trực tiếp từ xương cụt truyền đến tận đỉnh đầu!

Cô gái đột nhiên quay đầu lại nhìn, trong bóng tối, có một thanh niên nở nụ cười nhàn nhạt lộ ra vài phần cổ quái.

“Số 8, cô tới đây làm gì?”

Khi cô vẫn còn ngạc nhiên mở to hai mắt, chàng trai trẻ kia đã hạ tay phải xuống, dùng ngón tay vuốt ve cổ cô, nhẹ nhàng nói: “Bên ngoài y tá đều đang tìm cô, đừng có làm bậy như vậy."

Cô gái cứng đờ thân thể không nhúc nhích, bởi vì lúc đối phương nghiêng người thì chiếc áo khoác màu trắng rộng thùng thình đã hướng về phía trước, giúp cho cô khi cụp mắt nhìn xuống thì mơ hồ nhìn thấy trong túi quần chàng trai trẻ kia lộ ra chuôi dao, hung khí được dấu dưới lớp quần còn bị ép đến độ hằn lên hình dạng con dao gọt hoa quả.

Cậu trai trẻ này thật dũng cảm nha, dấu con dao vào trong chỗ đấy mà không sợ chẳng may nó đâm vào da thịt mình...

Sau khi cảm giác run rẩy vừa lắng xuống, cơn hưng cảm do sợ hãi trong lòng bắt đầu xuất hiện, cô gái cúi đầu, sắc mặt âm trầm bất định nói: "Bác sĩ, anh làm tôi sợ."

Từ Thạc thu tay lại, đứng thẳng người, ôn nhu cười nói: "Sợ cũng tốt, từ nay về sau đừng luôn chạy ra ngoài nữa, bên ngoài rất nguy hiểm."

Nhìn anh là thấy nguy hiểm rồi…

Cô gái lặng lẽ hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại, cố gắng kìm nén sự bồn chồn trong l*иg ngực, bây giờ cô chỉ là một cô gái vị thành niên yếu ớt, đánh không lại một người đàn ông trưởng thành.

Càng đánh không lại được với một kẻ nguy hiểm mang theo dao bên mình!