Chương 39: Họ đều rất chân thành

“My Hero, mọi thứ đã sẵn sàng.”

Cậu bé uống thuốc xong cũng không nằm xuống ngủ như các bác sĩ nghĩ, mà cậu vẫn thức với cuốn sách trên tay, vô cùng hứng thú đọc tuyển tập truyện ngắn.

Cô y tá nhợt nhạt đứng trong bóng tối như một màn sương trắng.

Cô dường như muốn chạm vào cậu bé đang ngồi trên giường bệnh, nhưng cô ấy lại do dự không dám đưa tay ra, như thể sự đυ.ng chạm của cô sẽ làm ô uế thần vậy, vẻ mặt của cô đầy sự ám ảnh và cuồng tín.

Dù sao thì trong lòng cô y tá, cậu chính là vị chúa cứu thế đã bước vào tận đáy lòng cô và kéo cô ra khỏi vực sâu.

"Nhanh thôi, chúng ta có thể cùng nhau rời đi nơi này." Y tá nhiệt tình nhìn chằm chằm vào cậu rồi nói: "Tôi cùng ngài..."

Lạc Côn cười cười không rõ ý tứ, không để ý y tá bên cạnh đang liên tục thao thao bất tuyệt, ánh mắt cậu đang chuyên chú nhìn chằm chằm những dòng chữ trên trang giấy, đôi mắt trong bóng tối sáng đến lạ thường.

Đột nhiên có một âm thanh nhỏ phát ra từ cửa.

Cô y tá đang sùng bái nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của cậu bé, cô hơi cúi đầu xuống, vẻ mặt tối tăm không rõ, sau đó cô đưa tay vào trong trang phục y tá của mình.

“Cút ngay. "Lạc Côn lạnh lùng nói.

"My Hero..." Ý nghĩ trong mắt y tá vừa lóe cô liền ngẩng đầu lên, lần nữa tràn đầy cuồng nhiệt mà lại có chút ủy khuất nhìn về phía thiếu niên.

“Diễn xuất của em kém muốn chết. "Lạc Côn đặt sách xuống, chống cằm nhìn cô.

"..."

Y tá trừng mắt nhìn, mặc cho ai nhìn sắc thái trong mắt cô, sùng bái cùng truy phủng cực nóng kia cũng không giống như làm bộ, cô cuồng nhiệt giống như thiêu thân lao về phía ngọn lửa, tràn đầy quyết tâm không chút do dự.

Đây là kỹ năng thiên phú do hệ thống ban cho đấy, người này lại còn nói diễn xuất của cô kém sao?!

Khoảnh khắc cánh cửa bị đẩy ra, y tá nhanh chóng cúi đầu xuống, giống như tín đồ không cam lòng bị thần linh cự tuyệt, lắc mình trốn vào trong bóng tối trong nhà vệ sinh.

“Cạch!”

Ánh đèn trong phòng bệnh được bật lên, cậu bé tựa hồ bởi vì khó chịu mà hơi híp mắt.

Cậu quay đầu lại nhìn, lộ ra nụ cười đáng yêu quen thuộc: “Bác sĩ Sở.”

“Sao em không nghỉ ngơi?” Từ Thạc ôn hòa hỏi.

“Em không buồn ngủ.”

Từ Thạc nghe vậy thì gật gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh, lúc này hắn nhìn thấy quyển sách trong tay cậu bé liền tò mò hỏi: “Em đang đọc sách gì vậy?”

Lạc Côn sững sờ một lúc, rồi đưa cho hắn xem trang bìa: "Tuyển tập truyện ngắn của Robert Anson Heinlein."

“Anh xem một chút” Từ Thạc đưa tay ra, ân cần cầm lấy cuốn sách của cậu bé, lật xem.

Lạc Khôn lại bị cướp sách liền nhìn chằm chằm bàn tay trống không, cậu ngẩn ra một lúc, sau đó quay đầu nhìn về phía chàng trai trẻ, trong đôi mắt đen láy trong veo lóe lên một tia kỳ dị, cậu nhìn chằm chằm một thật lâu, tựa như muốn nhìn thấu chàng trai trẻ trước mặt để nhìn thấy một mặt khác của anh ta vậy.

Rõ ràng biểu hiện lần trước của người này, cũng không phải không biết chút nào như thế này.

Từ Thạc mặc cho cậu dò xét, không ngẩng đầu lên, mà thản nhiên nói: “Vừa rồi em đi tìm Tiểu Đào làm gì vậy, tâm tình của cô ấy không nên bị kí©h thí©ɧ, lần sau muốn tìm người nói chuyện phiếm, có thể tìm hộ lý để nói chuyện cùng."

“Em tò mò bác sĩ Sở muốn tìm cô ấy làm cái gì. "Lạc Côn nhìn hắn chằm chằm, tâm tình không chút dao động mở miệng nói.

"Anh nào có tìm cô ấy, nếu có thì là do bác sĩ điều trị hiện tại của cô ấy không có ở đây, thế nên anh chỉ đến kiểm tra tình hình mà thôi." Hứa Sóc bất đắc dĩ nói, ánh mắt hắn nhìn về phía Lạc Côn giống hệt cậu: "Sao anh có cảm giác em cố tình gây sự vậy.”

“Bác sĩ Sở, mấy giờ rồi?”

“Một giờ rưỡi rồi, sao vậy?” Từ Thạc nhìn đồng hồ trên tường, sau đó quan tâm hỏi.

"..."

Lạc Côn không lên tiếng nữa.

Nhưng có lẽ đã quen với hành vi thỉnh thoảng khác thường của bệnh nhân, Từ Thạc không nhận được câu trả lời nào cho câu hỏi của mình thì cũng không nói gì nữa, trong phòng đột nhiên chìm vào im lặng, chỉ có thanh âm thưa thớt của việc thỉnh thoảng lật giở từng trang sách của chàng trai trẻ.

Sau khi ngồi xuống, hắn cũng không giải thích lý do đến đây, dường như hắn đến đây chỉ vì quan tâm đến tình trạng của bệnh nhân thôi vậy.

Sau một lúc lâu, cậu bé bỗng nhiên sâu kín lên tiếng: "Bác sĩ Sở, các ngươi đang làm cái gì vậy?"

“Hả? " Từ Thạc nghiêng đầu nhìn lại, trong thần sắc nhu hòa tràn đầy nghi hoặc.

"Trong khoảng thời gian này, em có chút tò mò." Lạc Côn từ trên giường bệnh đứng dậy, dựa vào ngăn tủ phía sau, từ trên cao nhìn xuống người còn ngồi trên ghế, thanh âm bình tĩnh đến cực điểm nói: "Anh, bác sĩ Trương, còn có số 8, thậm chí là một ít y tá.."

Nghe vậy, một bóng người nấp sau cửa toilet khẽ run lên, cô siết chặt tay, nhịn không được lắng nghe cẩn thận hơn chút ít.

Lạc Côn nhìn chằm chằm vào mắt Từ Thạc, nhẹ nhàng nói: "Các ngươi đang làm gì vậy? Đột nhiên thích đóng kịch như vậy sao? Ngươi muốn ở bên cạnh ta làm gì—"

Nói đến đây, cậu bé lại đột nhiên nhếch miệng, cậu nở nụ cười rạng rỡ và ngoan ngoãn như thường ngày.

Từ Thạc bình tĩnh nhìn cậu một lúc, sau đó gấp sách lại, quan tâm lo lắng sờ lên trán cậu bé: “Tiểu Côn, em nói bậy bạ gì vậy, cọn anh sẽ không làm gì với em đâu. Em yên tâm, có anh ở đây.”

Câu nói cuối cùng của hắn là lời an ủi thông thường nhất mà bác sĩ dành cho bệnh nhân.

Nụ cười rạng rỡ trên mặt Lạc Côn nhanh chóng biến mất, cậu mặt không chút thay đổi nhìn hắn, khóe miệng khẽ giật một cái, đôi mắt sáng ngời trong nháy mắt trở nên tối tăm vặn vẹo.

Thân là một bác sĩ có trình độ cao, Từ Thạc nhạy bén cảm nhận được cảm xúc của hắn đang không ổn.

Hắn vội vàng đứng dậy, quan tâm ấn ấn vào vai cậu bé, vẻ lo lắng trên mặt dường như không phải giả bộ hỏi: “Tiểu Côn, em không sao chứ?”

Lạc Côn lại nhìn chằm chằm hắn một hồi, rồi bỗng nhiên dùng sức đẩy hắn ra, tiếp theo xông lên liền vươn hai tay hung hăng bóp chặt cổ hắn!

“Tiểu Côn...... Em bình tĩnh một chút......"

Trên bàn tay tái nhợt nổi lên gân xanh đặc biệt chói mắt, Từ Thạc bị siết cổ hít thở vô cùng khó khăn, hắn cố gắng nặn ra lời nói, nhưng mà Lạc Côn đang dùng sức bóp hắn không phản ứng chút nào, trên khuôn mặt lãnh khốc không chút thay đổi hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Thấy vậy Từ Thạc liền dùng sức tóm lấy phần khớp ở cổ tay cậu bé, sau đó hắn dùng một lực lớn hơn cậu bé gầy gò kia rất nhiều để tách hai tay cậu ra, rồi ngay sau đó ném Lạc Côn xuống đất.

“Ầm!”

Lạc Côn nặng nề va vào cái tủ phía sau rồi lại ngã xuống đất, cốc nước cùng bình thuốc đặt trong tủ lăn xuống, rơi xuống mặt đất phát ra chói tai thanh âm.

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, y tá trốn trong nhà vệ sinh giật mình.

Cô suy nghĩ một lúc, thân là một tín đồ cuồng tín, khi My Hero mà cô tin tưởng bị thương, dù bất luận trước đó có nhận được mệnh lệnh trốn đi hay không, thì lúc này chạy ra cứu vớt hẳn là cũng không thành vấn đề.

Cô y tá chỉ mất một lúc để đưa ra quyết định, sau đó cô nhanh chóng đẩy cửa nhà vệ sinh ra rồi lao đến đỡ Lạc Côn dậy khi cậu vừa ngã xuống đất.

“Em không sao chứ?!” Nữ y tá tay run run lo lắng nhìn cậu, vẻ lo lắng trên mặt dường như không phải là giả.

“Tiểu Côn, em thế nào?” Lúc này Từ Thạc đang ôm cổ ho khan cũng kịp thời phản ứng, tràn đầy sự tự trách chạy tới, muốn đỡ cậu đứng dậy.

"Cút đi! Đừng nghĩ đến việc đến gần Anh hùng của tôi!" Y tá phản ứng kịch liệt chắn ở trước người Lạc Côn, bộ dáng cuồng loạn cùng trong mắt cô đều tràn ngập phẫn nộ cùng sát ý chân thật.

Từ Thạc dừng lại, lộ ra vẻ mặt rất sững sờ.

Trên mặt Lạc Côn vẫn không có biểu tình gì, cậu đẩy y tá đang dìu mình ra, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Từ Thạc đang ở gần trong gang tấc.

"Bác sĩ Trần?"