Chương 4: Hiện trường vụ án

Trên bàn ăn thiếu một người, hình như là con trai của chủ nhân trang viên.

Khung cảnh đột nhiên trở nên có chút không thoải mái, Quách tiên sinh vừa rồi còn nở nụ cười ôn hòa giờ lại âm u, khuôn mặt đậm chất Trung Hoa sau khi ngẩng lên liền trở lên rất nghiêm túc, còn mơ hồ lộ ra vẻ đáng sợ.

Mấy người chơi thức thời không lên tiếng nói chuyện, nhưng đều có tâm tư riêng.

Vì có một "thiếu gia", thế nên nên Quách tiên sinh - chủ nhân của trang viên, chắc chắn không còn độc thân, nhưng cho tới bây giờ lại cũng chỉ có một mình mình ông xuất hiện, mà con trai Quách tiên sinh hình như có mâu thuẫn với ông, thế cho nên ở trước mặt người xa lạ cũng không nể mặt đối phương chút nào.

Mà căn cứ vào cốt truyện của một số anime, nhân vật có nguyên nhân không xuất hiện đều có vấn đề lớn!

Vì thế kịch bản trong tâm trí mọi người đã tua nhanh từ "một bộ phim máu chó về gia đình đạo đức " đến trọng điểm là "người chết là con trai của chủ sở hữu biệt thự".

Việc kế tiếp thì chỉ cần chờ một tiểu tỷ tỷ hầu gái phát ra một tiếng thét chói tai ở hiện trường vụ án nữa mà thôi.

"Thật xin lỗi, con trai tôi có tính cách hơi hướng nội, đoán chừng là do nhiều người quá nên nó ngượng ngùng."

Sau khi Quách tiên sinh trầm mặt một hồi, thì có thể nhận ra là vẫn còn còn có khách thế lên rất nhanh đã nở nụ cười khiêm tốn hữu lễ, áy náy nói: "Mọi người không cần để ý đến nó, ăn cơm trước đi."

Mấy người lễ phép cười cười, sau khi thấy chủ biệt thự động đũa trước thì mới lần lượt cầm dao dĩa ăn lên.

Bầu không khí của sơn trang này tựa hồ có chút quá trang trọng, trước bữa cơm tối, mặc dù vừa rồi có rất nhiều người hầu đi qua, nhưng giờ lại biến mất không tăm tích, chỉ còn lại tiếng bát đũa nhè nhẹ trên bàn.

Chủ nhân trang viên cũng không nói gì nữa, tuy rằng trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhưng tư thái lại quá mức nghiêm cẩn, làm thế nào cũng khiến cho người ta không mở miệng được, huống chi tâm lý tương phản của ông vừa nãy thật sự là hơi lớn.

Chiêm Thiến vốn còn muốn nhân cơ hội này để nói vài lời, nhưng lúc này căn bản là không tìm ra được cơ hội nào để lên tiếng.

Quách tiên sinh này rất kỳ lạ.

Nếu trong kịch bản này thực sự có vụ án nào được phát sinh, thì ông ta chính là người bị hiềm nghi nhiều nhất.

Mấy người trên bàn cơm đều có tâm tư khác nhau, nhưng không có bất luận người nào lên tiếng nói chuyện.

Trong lúc nhất thời toàn bộ bữa tiệc lại xuất hiện một chút áp lực khó hiểu.

“Quản gia, bảo nhà bếp chuẩn bị một phần thức ăn khác cho nó.” Sau khi ăn mấy miếng, Quách tiên sinh có lẽ vẫn còn thương con trai nên đột nhiên quay đầu lại, nhẹ giọng nói với lão quản gia.

“Được.”

Lão quản gia vẫn đang đứng đợi bên cạnh gật đầu, sau đó xoay người đi vào trong phòng bếp.

Thấy vậy, Dương Phàm cảm thấy rằng cơ hội lên tiếng đã đến rồi.

Kết quả là lúc cậu đang muốn mở miệng thì bên đối diện đột nhiên truyền đến một thanh âm: "Quách tiên sinh vẫn luôn ở trong trang viên này sao? Gần đây tôi thường tới ngọn núi này vẽ tranh, nhưng rất ít khi thấy có người qua lại, cho tới bây giờ cũng không biết trên núi thế mà còn có một ngôi biệt thự lớn như thế này."

Cậu nhướng mày nhìn sang, thì thấy người đặt câu hỏi chính là cô gái có thân phận họa sĩ kia.

Chết tiệt, mình bị cướp lời thoại rồi!

Quách tiên sinh đối với câu hỏi đột nhiên của cô gái tựa hồ có chút sững sờ, nhưng tiếp theo ông cũng ôn hòa cười nói: "Đúng vậy, tôi cùng phu nhân đã xây ngôi biệt thự này từ rất lâu về trước, nhưng không may nàng đã qua đời, nàng thích nơi này nên tôi liền lưu lại."

Cô gái nghe vậy, trên khuôn mặt điềm đạm lộ ra một tia cười nhạt: "Vậy ngài nhất định là một người rất thâm tình."

Quách tiên sinh cười cười, không nói gì nữa.

...

Lúc này, Từ Thạc vừa mới ăn hết bát thức ăn thì đã nhìn thấy lão quản gia đi về phía mình, hắn liền thu hồi tư thế ngả ngớn dựa vào khung cửa lại.

Quản gia đi vào phòng bếp, ông cũng không để ý nhiều về cái bát trống không trong tay hắn mà chỉ trầm giọng nói: "Làm thêm một phần cơm nữa cho thiếu gia."

Sau khi nói xong, ông cũng không nói thêm gì nữa, nhìn bộ dáng thì xem ra loại chuyện này là chuyện thường xuyên phát sinh.

Từ Thạc bình tĩnh gật đầu: “Được.”

Quản gia nghe vậy liền bình tĩnh xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của quản gia một lúc, đợi thêm một hồi nữa mà Từ Thạc cũng không thấy hệ thống ân cần nhắc nhở gì, thế nên hắn đành trực tiếp vét nốt số thức ăn còn dư trong nồi, rồi trịnh trọng đặt lên xe thức ăn, sau đó đẩy nó ra bên ngoài.

Chắc là không có ai kiểm tra xem thức ăn của thiếu gia có phải là thức ăn thừa hay cơm thừa đâu nhỉ? Đời nào lại thế?

Lúc Từ Thạc từ phòng bếp đi ra, mấy người chơi trong phòng ăn đều đồng thời yên lặng đưa mắt nhìn qua, nhìn đến tận khi hắn đi thang máy lên lầu hai.

Căn biệt thự này rất xa hoa, có rất nhiều phòng, Từ Thạc đẩy xe thức ăn đi thẳng đến hành lang bên trái, phòng của tiểu thư thần bí là gian phòng đầu tiên của hành lang thứ hai góc bên trái, ở gần phòng ngủ chính, mà bên cạnh phòng ngủ chính là thư phòng tương đối bí mật.

Sau khi Từ Thạc đánh giá qua mấy cánh cửa này, hắn liền đi tới căn phòng ở chỗ sâu nhất của hành lang.

"Cộc, cộc..."

Hắn gõ cửa, đợi một hồi cũng không thấy có chút phản ứng nào.

Từ Thạc lại gõ cửa, lần này mạnh hơn một chút.

Một lúc sau, có một giọng nam trầm khàn từ bên trong truyền ra: “Không ăn, mang đi.”

Khi nghe thấy lời này, Từ Thạc theo bản năng muốn nhập vai một chút, nói vài câu an ủi khuyên giải thiếu gia, nhưng mà đúng lúc này, ở dưới lầu đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai, tiếng thét giống hệt như tiếng hét ở hiện trường án mạng.

“A—!”

Trong tiếng kêu kinh hoảng mang theo cả chút sợ hãi, nói rõ ràng cho mọi người thấy rằng đã xảy ra chuyện.

Ngay sau đó là tiếng chen lấn kéo ghế ầm ĩ, kèm theo cả tiếng lão quản gia khàn khàn hô "Tiên sinh", bên dưới dường như bỗng chốc đã trở nên hỗn loạn.

Từ Thạc khựng lại một lúc, ngay lúc hắn đang định đi ra ngoài để kiểm tra tình hình, thì cánh cửa trước mặt đột nhiên bị mở ra với một tiếng "cạch".

Một thanh niên thân hình gầy gò, nước da hơi tái nhợt, tóc dài buộc thành một cái bím nhỏ ở phía sau, khắp người toát ra khí chất thanh xuân phong lưu, cậu ta cau mày, môi mím chặt, vẻ mặt nhìn qua rất phi thường bất mãn.

“Làm sao vậy?” Thanh niên hỏi, thanh âm có chút trầm thấp khàn khàn.

“Không biết.” Từ Thạc lắc đầu rồi nhìn về phía hành lang bên ngoài nói: “Tiên sinh hình như đã xảy ra chuyện.”

Vừa dứt lời, thanh niên kia liền ngẩn ra, sau đó không chút do dự xoay người chạy ra ngoài, Từ Thạc tự nhiên là cũng theo sát phía sau.

Hắn biết rõ hơn ai hết chuyện gì đã xảy ra.

...

Hiện trường vụ án, bàn ăn.

Người chết, Quách tiên sinh.

Tiếng thét là của cô gái họa sĩ.

Quách tiên sinh vừa nãy còn đang cười nói một mình thì đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, bắn tung tóe khắp bàn ăn, cô gái họa sĩ thấy vậy liền lập tức thét lên.

Lão quản gia lao tới, dường như muốn sơ cứu cho chủ nhân, nhưng không lâu sau, Quách tiên sinh đã gục đầu, chết ngay tại chỗ.

Chỉ trong tích tắc, quý ông điển trai và dịu dàng ban nãy giờ đã trở nên lạnh ngắt.

Năm người ngồi ở bàn ăn tối vẻ mặt thất thần.

Đàm Tiểu Hòa ngây ngốc nhìn về phía nhϊếp ảnh gia bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Bắt…Bắt đầu rồi sao?”

Nhϊếp ảnh gia sững sờ gật đầu: "Hẳn là vậy.”

Người chết cũng đã xuất hiện rồi, kịch bản này hẳn là đã bắt đầu đi rồi đi.

Lão quản gia cực kỳ bi thương nhào lên người Quách tiên sinh, lúc này, một thanh niên gầy gò đang tức tốc chạy từ cầu thang xuống.

Cậu nhìn vết máu trên bàn ăn, rồi nhìn người đàn ông nằm lạnh ngắt trên mặt đất với vẻ mặt khó tin, sau đó cậu đột nhiên quỳ xuống, hai mắt trống rỗng, bộ dáng nhìn qua dường như là đã mất hồn mất vía.

Chiêm Thiến nhanh chóng đánh giá qua nhưng người ở đây, sau đó bước lên nói: "Quản gia, trong trang viên có bác sĩ không, lập tức bảo ông ta tới đây ngay đi!"

Tiếng nói vừa dứt, lão quản gia đang bi thống dường như rốt cục đã tỉnh táo được đôi chút, ông nhìn vị khách quý mà Quách tiên sinh mời tới, cười khổ nói: "Tiên sinh mặc dù có thuê bác sĩ tư nhân, nhưng ông ta cũng không có ở trong trang viên."

Trừ phi tình huống đặc biệt, còn đâu thì bác sĩ chỉ tới đây kiểm tra cho mọi người một lần một tuần, hơn nữa hiện tại bên ngoài trời vừa tối lại còn mưa to, nếu kêu đối phương chạy tới đây sợ là cũng không quá thực tế.

“Chuyện này…” Chiêm Thiến nhất thời trở nên lúng túng, một lúc sau cô mới nói: “Vậy xem ở đây có ai biết chút ít gì về về y học không thì để người đó qua đây khám cho tiên sinh xem, chúng ta phải tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì.”

“Được.” Lão quản gia lau nước mắt, vội vàng đứng dậy gọi hạ nhân.

Sau khi quản gia tạm thời rời đi, người ngoài cuộc duy nhất ở hiện trường chính là chàng trai trẻ đang quỳ bên cạnh Quách tiên sinh với vẻ mặt mờ mịt luống cuống.

Đây là cơ hội tốt để giao tiếp!

Chiêm Thiến liếc nhìn người trẻ tuổi hoàn toàn không có chút phản ứng nào kia, sau đó lặng lẽ vẫy tay gọi mấy người chơi đi theo mình.

Từ Thạc đứng sau lưng nhướng mày, đi nhanh thêm vài bước, định cẩn thận lắng nghe xem nhóm người này muốn bàn bạc như thế nào, xem có thể lập tức tìm ra hung thủ là hắn hay không.

Kết quả, câu đầu tiên mà Chiêm Thiến nói với mấy tân thủ chưa biết gì về trò chơi chính là: "Trong giáo trình hướng dẫn dành cho người mới bắt đầu, rất hiếm khi người chơi có thân phận là hung thủ, nếu không thì nó sẽ gây bất lợi cho việc suy luận với những người mới nhập vai. Chúng ta có thể bắt đầu điều tra từ người bên cạnh nạn nhân trước, như vậy thì càng có thể kiếm được nhiều thông tin để suy luận hơn."

Mấy người khác nghe vậy thì cũng cảm thấy hợp lý, cho nên liền gật đầu đồng ý.

Từ Thạc thấy thế thì: "Việc này....Quả là đội ơn đại tỷ rồi!”