Chương 49: Mọi thứ méo mó

Không biết là thời gian nào, Từ Thạc giờ đang đứng trong nhà vệ sinh.

Sau khi nhìn quanh, hắn liền nhìn vào tấm gương trước mặt, giơ tay vuốt thẳng chiếc áo khoác trắng sạch sẽ rồi yên lặng lắng nghe tiếng la hét bên ngoài.

Bệnh viện so với ngày thường càng thêm tối tăm, trong tấm gương âm u, khuôn mặt của người chàng trai trẻ kia tựa hồ có chút vặn vẹo cổ quái.

Bác sĩ Sở trong gương đang mỉm cười.

"Bên ngoài âm thanh tuyệt vời như vậy, không cùng đi gia nhập sao?"

Bác sĩ Sở chính là nhân cách bị phân liệt ra từ trong nhân cách Trần Sở, là một mặt âm u và phóng túng nhất trong lòng hắn, hắn làm việc ở bệnh viện này vài năm, tiếp xúc qua bệnh nhân nhiều không đếm xuể.

Bất luận là đối đãi với loại bệnh nhân tâm thần nào, bác sĩ đều cần phải cẩn thận từng li từng tí, tránh kí©h thí©ɧ tâm tình của đối phương để trị liệu.

Nhưng nơi đây thực sự là một cái l*иg giam tối tăm, bốn phương tám hướng mênh mông mà hoang vu, bệnh nhân ở trong bóng tối được bọn họ an ủi, được bọn họ che chở, được bọn họ giam cầm.

Nhưng tại sao không phải là bệnh nhân mà lại giới hạn bác sĩ?

Suy nghĩ hỗn loạn và mất trật tự ảnh hưởng đến tất cả mọi người ở đây, bất kể là bác sĩ hay bệnh nhân, trên thực tế, tại một thời điểm nhất định, họ đều giống nhau.

Người bình thường sẽ lãng phí nửa đời người vào tội ác và đau đớn, vấn đề duy nhất của họ là họ không vạch trần mình là ác quỷ, chỉ cần không vạch trần sự bất thường của mình, thì bọn họ có thể học tập tình cảm của người bình thường mà trưởng thành.

Thương hại, bất an, sợ hãi, cố chấp, họ có thể không hiểu những cảm xúc này, nhưng họ có thể học được vẻ bề ngoài của cảm xúc đó.

Họ cũng có thể ngụy trang cho sự bất thường của mình.

Mà khi bọn họ đang học biểu đạt của người bình thường thì những người bình thường khác cũng đang bất tri bất giác học tập bọn họ, tất cả mọi người đều biểu diễn dối trá như vậy, học tập lẫn nhau như thế, như vậy đến cuối cùng, còn có thể phân biệt như thế nào đây?

Bạn không thể phân biệt được sự khác biệt giữa bản thân và họ.

Ngươi cũng đã sớm là một thành viên trong mười ba người kia.

"Anh muốn rời khỏi nơi này sao?" - Bác sĩ Sở hỏi.

"Phá hủy nơi khiến ngươi mất khống chế này, ngươi còn có thể trở lại cuộc sống bình thường. Ta rất muốn, ta rất muốn, ta rất muốn, ta rất muốn…”Trần Sở đã điên cuồng như vậy, nhưng cuối cùng, điểm khác biệt duy nhất so với bệnh nhân chính là thân phận là một bác sĩ đã giúp hắn giữ được sự tỉnh táo.

Hắn giữ vững lý trí của mình với tư cách là một bác sĩ, vì vậy bác sĩ Sở chỉ có thể trở thành nhân cách thứ hai.

Cuối cùng hắn cũng không trở thành bệnh nhân.

...

Tích tắc, tích tắc...

Máu chậm rãi chảy xuống, dòng máu chậm rãi chảy từ đầu hành lang này sang đầu kia hành lang trong bóng tối vô cùng tĩnh mịch, cuối cùng người đó dừng lại trước cửa nhà vệ sinh.

"Tìm thấy cậu rồi."

Ánh đèn lờ mờ chiếu xuống, chiếu rọi người trước cửa đang chìm nửa người vào trong bóng tối, ông mặt không chút thay đổi nhìn thanh niên bên trong.

Lang thang trong thời điểm hỗn loạn này khiến ông sắp mất đi sự kiên nhẫn cuối cùng, nếu còn tiếp tục như vậy, có lẽ ngay cả mình nhiệm vụ mục tiêu ông không muốn thì cũng phải buông tha!

“Giám đốc Trương, tôi phải cảm ơn ông một chuyện.”

Chàng trai trẻ đứng trước gương chỉnh sửa xong chiếc áo khoác trắng của mình quay đầu lại, trên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt nói: “Tôi rất cảm kích vì ông không có đồng ý đề nghị của y tá kia, phân loại tôi vào trong nhóm bệnh nhân."

Nếu ngay từ đầu ý thức của bác sĩ Sở là nhân cách chủ đạo thì có lẽ hắn sẽ không dễ dàng khống chế được hai nhân cách này rồi, nếu như trò chơi không phải chính mình đang chơi mà đang bị trò chơi chơi, vậy cũng quá không có ý nghĩa nữa.

Giám đốc Trương mặt không chút thay đổi nhìn hắn, dao giải phẫu trên tay đã đỏ đến không nhìn ra bộ dáng ban đầu, áo blouse trắng bị nhuộm đỏ như máu, tách biệt rõ ràng với chàng trai trẻ ở đối diện.

"Phải không, nhưng bây giờ tôi hối hận rồi." ông giơ tay lau mặt dao rồi lạnh lùng nói: "Trong bệnh viện này, chỉ cần tôi là bác sĩ là đủ rồi."

"Tôi sẽ phụ trách chăm sóc những bệnh nhân đó, bác sĩ Trần, anh có thể nghỉ việc rồi."

Vừa dứt lời, bóng người đỏ tươi lập tức lao lên!

Từ Thạc đứng yên tại chỗ, khó hiểu nhìn về phía trước, mãi cho đến khi bóng người ở gần trong tầm tay, mãi cho đến khi con dao mổ lập lòe sắp cắt ngang cổ hắn—Từ Thạc mới đột nhiên giơ tay chộp lấy lưỡi dao, máu từ trong lòng bàn tay hắn róc rách chảy xuống.

Giám đốc Trương có vẻ hơi giật mình.

“Ồ?” Từ Thạc nắm chặt con dao mổ, mặc cho nó cứa vào da thịt mình, cười quái dị nói: “Vừa rồi ta vốn là muốn đỡ nó, sao đột nhiên lại bắt được nhỉ?”

Trong ảo ảnh, lưỡi dao nhìn như cách hắn còn có mấy tấc, nhưng kỳ thật đã đánh tới trước mặt.

Lúc này, một tiếng thở dài tiếc nuối từ ngoài cửa truyền đến.

Giám đốc Trương hung hăn rút dao mổ ra, lòng bàn tay của người thanh niên bị rạch thành một vết thương sâu đến thấu xương, máu nóng bắn tung tóe trên sàn nhà, ông nhanh chóng nghiêng người lui ra phía sau rồi quay đầu nhìn về phía cửa.

Khi nhìn thấy người tới, giám đốc Trương theo bản năng nhíu mày.

Lạc Côn lặng lẽ nói: "Bác sĩ Trương, ngươi thật vô dụng. Ta vốn muốn nhìn xem ngươi có thể gϊếŧ chết hắn hay không , dù sao hắn gϊếŧ ta nhiều lần như vậy, ngươi thân là bác sĩ duy nhất ở nơi này, thì dù sao cũng phải báo thù cho bệnh nhân đúng không."

Nghe nói như thế, giám đốc Trương giật mình thật lâu, trong mắt vẻ mặt nhất thời trở nên rất kỳ quái, liếc mắt nhìn Trần Sở rồi lại nhìn Lạc Côn.

Ông từng hoài nghi qua Trần Sở là người chơi, nhưng về sau lại phát hiện hình như không phải, dù sao người chơi cũng không có khả năng sẽ tiếp thu được toàn bộ kinh nghiệm của nhân vật, nhưng sau bốn vòng lặp, ông lại có chút hoài nghi là…

Mà hiện tại, giám đốc Trương lại có chút hoài nghi Lạc Côn mới là người chơi.

Bất luận thời gian khởi động lại bao nhiêu lần, thì những kia y tá cùng bệnh nhân NPC trong bệnh viện đều không phát hiện được việc thời gian đang được khởi động lại!

Chỉ có người chơi... người chơi...

Giám đốc Trương đạo diễn nghĩ tới đây, đột nhiên ôm đầu đau nhức, khoan đã, tại sao ông lại quan tâm những thứ này làm gì?

Thân phận của bọn họ là gì, đối với ông đâu có quan trọng, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được mà!

Tại sao ông lại đột nhiên hoang tưởng như vậy chứ?

"Bác sĩ Trương, quỷ hồn trong bệnh viện này hình như khiến ông cảm thấy không ổn thì phải?" Lúc này, giọng nói trầm trầm của Từ Thạc truyền đến.

Hắn đến gần, hơi cúi người nhìn giám đốc Trương đang ôm đầu, vẻ mặt khó hiểu, trên mặt chàng trai trẻ lộ ra vẻ rất hứng thú, tựa hồ đang quan sát điều gì đó rất thú vị.

Trần nhà tuy có ánh đèn, nhưng ánh sáng lại mờ mờ ảo ảo, chỉ hắt ra những bóng mờ.

Áp lực của bệnh viện này sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của mọi người, càng ở lâu thì bệnh viện càng trở nên bất thường, nó đang đồng hóa mọi người thành một thứ giống như chính nó vậy.

"Ông biết không..."

Hắn đột nhiên nhẹ giọng nói: "Mỗi người đều có một mặt đen tối, những thứ điên cuồng ngủ đông kia tựa như lực hấp dẫn của trái đất, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một cái, sẽ vĩnh viễn sa đọa trong vực sâu hỗn loạn, bò cũng bò không dậy nổi, cho nên không nên dễ dàng phóng túng chính mình."

Đây chỉ là một thế giới trong trò chơi, nhưng trò chơi lại là cách tốt nhất để dụ người ta sa đọa.

Cuối cùng, ai là bệnh nhân và ai là bác sĩ không còn quan trọng nữa.

Cho nên, bệnh viện này quả thật đã không còn ý nghĩa tồn tại nữa rồi.

Phù—

Ngọn lửa lại ập đến, từ cánh cửa phòng cháy chữa cháy đã mở toang tràn vào hành lang tầng hai, bùng cháy dữ dội, phủ lên mặt họ một tầng vàng óng mơ hồ.

Nhìn vẻ mặt giãy dụa của giám đốc Trương, Từ Thạc khẽ cười một tiếng, xoay người đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Lạc Côn vẫn đứng ở cửa, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào giám đốc Trương đang cố gắng khôi phục lý trí, biểu tình trên mặt dữ tợn mà vặn vẹo, thoạt nhìn tựa hồ là muốn làm gì đó vào lúc này.

"Nếu bây giờ ngươi không muốn trở thành một trong những xác chết kia, thì theo ta xem tiếp buổi biểu diễn đi." Lúc này, Từ Thạc ung dung lên tiếng, tiện thể dùng con dao chỉ chỉ những y tá hộ lý trước đó bị Trương chủ nhiệm gϊếŧ trên hành lang kia.

"Bác sĩ Sở, thế mà ngươi còn chưa có gϊếŧ ta..." Lạc Côn bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn, mở to đôi mắt sáng ngời có chút quỷ dị.

Lần này bắt đầu đã lâu như vậy, vì sao còn chưa gϊếŧ mình?

Từ Thạc không thèm để ý tới cậu mà xoay người về hướng ngọn lửa hừng hực, đi lên lầu.