Chương 9: Hoa hồng

Đàm Tiểu Hòa sau khi nhận lấy tờ giấy, lại tiếp tục nhìn, thậm chí còn vô cùng hứng thú lướt qua từng tờ giấy viết thư.

Nhưng những thông tin trên đó đều là những lời đe dọa, dọa nạt tương tự nhau.

Chữ viết thì đẹp, nhưng lời phát ra lại rất rợn người, trên vài tờ giấy thậm chí còn có vết máu đỏ, Đàm Tiểu Hà ngửi thử thì phát hiện đó thực sự là máu.

Dương Minh bên cạnh kinh hãi nhìn cô: "Em làm gì vậy?!"

Đàm Tiểu Hòa liếc mắt một cái, nhìn thư tùy ý nói: "Em đang tìm tin tức hữu ích, mà anh sợ đến như vậy sao, em còn cảm thấy rất thú vị đấy."

Dương Minh suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Điểm cảm thấy thoải mái giữa người với người không thể vơ đũa cả nắm được.”

Quan trọng hơn là, lúc mới gặp mặt, em gái này chính là một manh manh ngơ ngác, nhìn bộ dáng cực kỳ đơn thuần có thể khi dễ bất cứ lúc nào, không ngờ tới trong bóng tối kỳ thật là một đại lão trọng khẩu.

Không hổ là kịch bản sát nhân, những người chơi được chọn đều là trung bình của những người có kỹ năng diễn xuất.

Dương Minh vừa phân tâm vừa phàn nàn, nhưng tốc độ đánh cắp dữ liệu lại không chậm chút nào, chủ nhân của trang viên có rất nhiều thứ trong máy tính, cậu không có thời gian để tìm hiểu cái nào hữu ích và cái nào là không, hữu ích. Vì vậy cậu chỉ có thể sao chép tất cả chúng cùng một lúc.

Đàm Tiểu Hoà ở bên kia đọc xong tờ giấy viết thư liền đi xem qua tủ sách, mặc dù đã làm rất nhiều việc, nhưng động tác trên tay lại nhẹ nhàng không chút tiếng động nào.

Trong phòng làm việc yên tĩnh và tối tăm, chỉ có màn hình máy tính phản chiếu một chút ánh sáng, nhưng màn hình cũng đã được kéo xuống độ sáng thấp nhất.

Hai người làm việc riêng của mình, ngầm không phát ra bất kỳ tiếng động không cần thiết nào, nhưng ngay sau đó, trong không gian vô cùng yên tĩnh lại truyền đến một tiếng “cạch cạch”.

Chà chà!

Đàm Tiểu Hà đột ngột ngẩng đầu lên, sau đó nhanh chóng luồn ra cánh cửa, động tác cực kỳ mau lẹ không chút tiếng động.

Cô áp tai vào cửa nghe một lúc rồi ra hiệu cho Dương Minh.

Ngay từ khi âm thanh khó hiểu kia xuất hiện, Dương Minh đã bắt đầu thu dọn máy tính và máy tính bảng của mình, cơ mà hiện tại cậu lại không tìm được chỗ trốn nào!

Từ cửa có thể nhìn thấy toàn bộ phòng làm việc, bàn làm việc ở phía trước cửa sổ, một bên vách tường là giá sách cao, một bên là ghế sô pha và bàn trà tiếp khách, sạch sẽ đơn giản, căn bản là không có nơi nào để trốn!

Cho dù hiệu quả cách âm của căn biệt thự này rất tốt, nhưng lúc này, tiếng sột soạt bên ngoài gần trong gang tấc cũng đã truyền đến, kèm theo còn có tiếng nói chuyện rất nhỏ.

Người ấn nắm cửa vừa nãy dường như chuẩn bị lấy chìa khóa sau khi phát hiện cửa không mở được.

Đàm Tiểu Hòa nhẹ nhàng xoay người trở về phòng, thuận tay nhét quyển sách vừa mới lấy xuống lên trên giá sách, sau đó đi tới trước cửa sổ, nhẹ nhàng mở cửa sổ ra.

Cô chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ.

Nhảy lầu?!

Dương Minh mở to mắt nhìn cô, còn chưa kịp phản ứng, cô đã xoay người nhảy ra ngoài, áo dạ hành cô mặc rất nhanh đã dung nhập vào trong bóng đêm bên ngoài.

Click...

m thanh tinh tế của chìa khóa tra vào ổ dường như chưa bao giờ rõ ràng đến như vậy.

Dương Minh nghiến răng trèo lên cửa sổ, lúc quay người lại thì phát hiện Đàm Tiểu Hà vừa nãy nhảy ra ngoài giờ đang dùng hai tay nắm lấy mái hiên cửa sổ, hướng về cửa sổ phòng bên đi tới.

Phòng bên cạnh là phòng ngủ chính, khoảng cách cửa sổ giữa hai phòng chỉ khoảng nửa mét.

Đàm Tiểu Hòa bám lấy mái hiên thư phòng rồi nhích dần đến mép mái hiên, sau khi vươn tay trái chạm được đến mái hiên cửa sổ của phòng ngủ chính thì trực tiếp kéo cả thân thể qua đó.

Dương Minh ngay lập tức học theo, cậu dùng hai tay bám lấy mép hiên rồi treo người trên không trung.

Không thể không bội phục thể lực của cô gái này, chỉ dùng hai tay chống đỡ sức nặng của toàn bộ cơ thể không phải là chuyện dễ dàng làm được.

Sau khi bám được lên mái hiên cậu vội vàng đóng cửa sổ lại, đúng lúc này, cánh cửa thư phòng “click” một cái, hoàn toàn được mở ra.

Dương Minh không có thời gian rảnh nhìn trộm xem ai vào, cậu cẩn thận đi đến mép cửa sổ, sau đó cũng bắt đầu cảm thấy khó khăn.

Hai tay bám vào cửa sổ là đã mỏi lắm rồi, giờ phải đổi sang bám bằng một tay, còn phải chuyển người qua đó nữa!

Đàm Tiểu Hòa lúc này cũng đã qua được bên kia, cô đang thử đẩy cửa sổ phòng ngủ chính, sau khi phát hiện có thể đẩy ra, liền chống nửa người trên bò vào.

Dương Minh: ".....”

Cô gái này thực sự là một bậc thầy về kung fu.

Ba

Bỗng nhiên, đèn thư phòng bị người bật lên!

Ánh đèn vàng ấm áp lập tức truyền ra ngoài cửa sổ, đôi bàn tay vốn hoàn mỹ ẩn giấu trong bóng đêm cũng lộ ra dưới ánh đèn, bốn ngón tay đang nắm lấy mái hiên cửa sổ của cậu bị ánh sáng nhuộm lên màu vàng nhạt.

Dương Minh bắt đầu lo lắng, cậu không dám đánh cược đối phương sẽ tới cửa sổ kiểm tra, nếu bị phát hiện cậu cũng không thể giải thích rõ ràng được.

Cậu hít sâu một hơi, sau đó nghiến răng vươn cánh tay trái bám lấy mái hiên bên cạnh cửa sổ, gân guốc trên mu bàn tay bởi vì dùng sức quá nhiều mà nổi lên, lúc này, một cánh tay đột nhiên từ từ trong cửa sổ phòng ngủ chính duỗi ra, nắm lấy cổ tay cậu. .

Đàm Tiểu Hòa nhìn cậu với vẻ mặt ghét bỏ.



Lúc này, khi màn trình diễn người nhện vẫn còn đang chiếu trên bức tường của biệt thự, thì trong khoảng sân vô cùng tối tăm kia lại có một người đang đứng đó, yên lặng nhìn bọn họ.

Xem xong một màn trình diễn: Tiểu nữ sinh nhanh nhẹn nhảy cửa sổ, mở cửa sổ, sau đó lại còn kịp thời giữ chặt đồng bạn… người kia còn giơ tay lên, lặng lẽ vỗ tay.

So với mình, nhiệm vụ của những người khác dường như còn kí©h thí©ɧ hơn.

Tiếp theo, hắn lại nhìn về phía thư phòng đang sáng đèn, trên cửa sổ đang phản chiếu bóng dáng hai người.

Lúc này mà dám bật đèn vào nửa đêm, thì cũng chỉ có người trong biệt thự, hơn nữa còn là người trong lòng không có quỷ mà thôi.

Từ Thạc thu hồi ánh mắt, không lãng phí thời gian nữa, quay người cầm xẻng lên, vuốt vuốt mái tóc dài xõa trước mắt, sau đó dùng xẻng xúc mạnh xuống đất.

...

Trong phòng ngủ chính, Dương Minh vất vả lắm mới lăn người đi vào được, cậu nằm trên mặt đất thở hổn hển, nhìn Đàm Hiểu Hà bên kia như không có chuyện gì xảy ra, lại bắt đầu lục soát phòng ngủ chính.

“Thể lực của em thật tốt.” Cậu than thở.

Đàm Tiểu Hòa khinh thường cười lạnh một tiếng: “Lúc bình thường nên rèn luyện cho tốt, em cảm thấy trong hiện thực anh cũng chỉ là trạch nam yếu đuối thôi.”

Dương Minh không nói gì, chỉ âm thầm liếc mắt một cái, sau đó bắt đầu đánh giá phòng ngủ chính.

Phòng ngủ chính của biệt thự rất rộng rãi, lớn gấp đôi phòng làm việc, có hai cửa sổ, một cửa sổ ở bên cạnh ghế sô pha và bàn cà phê, cửa sổ còn lại ở vị trí giường ngủ.

Cửa sổ thông với thư phòng nằm ở một bên ghế sô pha, Dương Minh đang ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi, khi đeo kính nhìn ban đêm nhìn sang giường đối diện, mơ hồ có thể nhìn thấy một vòng cung nhô lên, giống như hình người. .

“Này…” Dương Minh run rẩy nhẹ nhàng lên tiếng.

“Lại làm gì nữa?” Đàm Tiểu Hà đang mở ngăn kéo bàn trà lục lọi, không buồn ngẩng đầu lên hỏi.

"Em xem, trên giường có phải là đang có người nằm không? Phòng ngủ chính này không phải chỉ có một mình Quách tiên sinh sống sao? Nữ chủ nhân của bọn họ không phải cũng đã qua đời rồi sao? Cái đứa con trai kia không phải là có phòng khác sao?." Dương Minh nói chuyện đã có chút không mạch lạc.

"Ngu ngốc, lúc trước quản gia chuyển vị tiên sinh kia từ nhà ăn tới đây rồi."Lời nói của Đàm Tiểu Hòa khiến cậu chết sững tại chỗ.

Dương Minh: "..."

“Được rồi, đừng lãng phí thời gian ở đây, anh qua tủ quần áo bên kia tìm đi. "Đàm Tiểu Hòa nói thêm.

Hệ thống mặc dù nói nhiệm vụ là đi tìm bảo vật trong trang viên, nhưng lại không nói bảo vật là cái gì, cụ thể là vàng bạc châu báu hay là một xấp tiền, hay là văn vật đồ cổ khác?

Không có cách nào, bọn họ chỉ có thể tìm khắp nơi để mong ngẫu nhiên phát động được nhiệm vụ.

Dương Minh nhìn tủ quần áo bên cạnh giường, có chút hoài nghi rằng cô gái kia nói vậy là cố ý, cậu chậm rãi đi tới, cố gắng không nhìn đến thi thể nằm trên giường.

Nhưng đôi khi, đôi mắt lại mất kiểm soát!

Dương Minh sợ hãi nhìn thi thể phủ vải trắng, sau đó lại liếc nhìn thi thể,... hình như có gì đó không ổn?

Cậu nhìn kỹ hơn, cuối cùng nhìn rõ thứ hơi nhô ra trên tấm vải trắng, hình như là một bông hoa.

"Lão quản gia mang Quách tiên sinh vào đây, thế mà còn đặt thêm một bông hồng lên trên ngực này, quan hệ của bọn họ kỳ diệu như vậy sao?" Dương Minh nhìn về phía Đàm Tiểu Hòa trong bóng tối, nhỏ giọng nói.

“Cái gì?” Đàm Tiểu Hà giật mình, nhưng lập tức chạy tới nhìn.

Chỉ nhìn thấy trên giường, có một bông hồng đã héo rũ hư thối được đặt ở trên ngực của Quách tiên sinh vẫn đang được phủ vải trắng.