Chương 297: Phạt Thiên, ngươi rất mạnh, nhưng ngươi không gϊếŧ được bản công tử

Quan trọng hơn là, sau khi bọn họ thấy được Vô Danh khởi tử hồi sinh, càng thêm kiêng kị chủ nhân Trần Trường An của Vô Danh.

Cứ như vậy, nguy cơ lần này bị Vô Danh chết một lần nhẹ nhàng hóa giải.

Chỉ là chuyện khiến Vô Danh cảm thấy đau trứng là【Phù sinh tử】mà chủ nhân để lại trong cơ thể hắn ta đã dùng mất rồi.

Chủ nhân không ở bên cạnh hắn ta, một khi chết ở muôn vàn tiên vực, cũng không thể sống lại.

Xem ra sắp tới đi tiên vực Huyền Vũ, thậm chí là tiên vực Tu Di, cũng phải cẩn thận hành sự mới được.

Trong lòng Vô Danh âm thầm thề, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ mà chủ nhân giao phó, mang tiên thạch về, cũng phải để Linh Bảo Nhi đạt được truyền thừa kiếm tiên của tiên vực Tu Di.

Chỉ có như vậy, sau khi hắn ta trở lại bên người Trần Trường An, mới có thể đủ để Trần Trường An khen ngợi, để Trần Trường An lau mắt mà nhìn.

Đặc biệt là sau khi thấy đủ loại thủ đoạn của Trần Trường An, dù là vật phẩm Đạo Vận cực phẩm, hay là thủ đoạn nghịch thiên như khởi tử hồi sinh.

Hắn ta nhất định phải ôm chặt đùi Trần Trường An, làm tiểu đệ trung thành nhất của Trần Trường An.

Tận tình nịnh nọt, nịnh đến cuối cùng, cái gì cần có đều có.

Trong Thập Vạn Đại Sơn, hai người Tần Tu Văn và Phạt Thiên gần như đã đại chiến hơn một ngàn hiệp.

Đều là thiên kiêu tiên vực, phương diện thực lực đều vô cùng cường đại, trước mắt, thế lực của Tần Tu Văn và Phạt Thiên ngang nhau.

Tuy Phạt Thiên có được thể chất【Thần Ma Bá Thể】, nhưng Tần Tu Văn cũng nắm giữ một loại thể chất, tên là【Thất Khiếu Thánh Linh Thể】.

Thể chất của Tần Tu Văn, cũng không yếu hơn Phạt Thiên.

Trên người Phạt Thiên, quần áo rách nát, vết thương chồng chất.

Tần Tu Văn cũng không tốt hơn chút nào, bị đánh đến mặt mũi bầm dập, một cánh tay cũng bị Phạt Thiên bẻ gãy.

Cảnh tượng này khiến những nương tử của Tần Tu Văn đau lòng không thôi, nước mắt chảy ròng.

Càng thêm tức giận với Phạt Thiên kia.

Nếu không phải Tần Tu Văn ngăn cản, các mỹ nhân như hoa như ngọc đã sớm lao về phía Phạt Thiên, báo thù cho phu quân bọn họ âu yếm.

Mà trong quá trình Phạt Thiên và Tần Tu Văn chiến đấu, tu sĩ quan sát cũng càng ngày càng nhiều.

Trong lòng bọn họ run sợ.

Biểu tình chấn động.

Chiến lực của thiên kiêu tiên vực, khiến trong lòng bọn họ vô cùng sợ hãi kinh sợ.

Thậm chí tuyệt vọng.

Đây mẹ nó quả thực là quái vật, thực lực mạnh như vậy, đến lúc đó trên đại hội thu đồ đệ, bọn họ làm sao so được với Phạt Thiên và Tần Tu Văn?

Trong lòng bọn họ vô cùng tuyệt vọng.

Tần Tu Văn và Phạt Thiên, sau khi đại chiến hơn một ngàn hiệp, đã là hoàng hôn mặt trời lặn, hai người ngừng chiến đấu.

Tần Tu Văn cười ha ha.

“Phạt Thiên, ngươi rất mạnh, nhưng ngươi không gϊếŧ được bản công tử.”

Phạt Thiên hừ lạnh, sắc mặt khó coi.

Sự cường đại của Tần Tu Văn, có chút vượt quá sự tưởng tượng của gã ta.

Nếu không phải vì đại hội thu đồ đệ năm ngày sau, dù thế nào gã ta cũng phải toàn lực gϊếŧ Tần Tu Văn.

Nhưng hiện tại, đại hội thu đồ đệ còn chưa bắt đầu.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi.

Phạt Thiên cũng không cho rằng trong toàn bộ đại lục Cửu Châu, ngoại trừ Tần Tu Văn này, sẽ không còn thiên kiêu tiên vực khác!

Phạt Thiên không tiếp tục chiến đấu với Tần Tu Văn.

Gã ta lựa chọn tránh lui.

Đặc biệt là mục đích của gã ta vốn dĩ là gϊếŧ chết Mạc Vấn Thiên.

Hiện giờ, Mạc Vấn thiên giảo hoạt đáng chết kia lại chạy thoát khỏi tay gã ta lần nữa.

Thật sự là khiến trong lòng Phạt Thiên tràn ngập không cam lòng.

“Đại hội thu đồ đệ, ta phải gϊếŧ ngươi.”

Sau khi nói lời tàn nhẫn, Phạt Thiên trực tiếp rời đi.

“Chỉ bằng ngươi cũng muốn gϊếŧ bản công tử, không biết tự lượng sức mình.”

Tần Tu Văn hừ lạnh.

Sau khi Phạt Thiên rời đi.

Trong lòng Tần Tu Văn cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, khí tức mạnh mẽ cũng lập tức suy sút, nuốt một viên đan dược, hắn ta quay lại động phủ.

Mười chín vị nương tử như hoa như ngọc vội vàng đỡ lấy Tần Tu Văn.

“Phu quân, chàng thế nào rồi?”

“Các nương tử, phu quân của các ngươi gục rồi, cả người đau quá.”

Mặt mũi Tần Tu Văn bầm dập, vùi đầu giữa cặp núi ngọc mềm mại, dáng vẻ đáng thương.

Không ít tiểu kiều thê đau lòng không thôi, không ngừng rơi lệ.

“Phu quân không đau, không đau.”

“Phu quân đại nhân, người ta thổi cho chàng, phù phù phù~~~.”

“Xoa cho chàng.”

“Phu quân, chúng ta cùng nhau song tu đi.”

“Phải phải, muội muội mười sáu nói đúng, thông qua thuật song tu, thương thế trên người phu quân có thể khôi phục rất nhanh.”

Một đám tiểu kiều thê oanh oanh yến yến, vây quanh Tần Tu Văn.

Từ xa, những tu sĩ đang quan sát đó nhìn thấy cảnh tượng này, thật sự rất hâm mộ!

Cảm giác được mỹ nhân vây quanh này, nhất định rất thoải mái?

Sau khi Phạt Thiên rời khỏi, tiếp tục tìm kiếm tung tích của Mạc Vấn Thiên ở Thập Vạn Đại Sơn.