Chương 33

"Cho nên buổi tối dậy đi vệ sinh con phải cẩn thận."

Ninh Chấn Đào nhân cơ hội dạy dỗ cháu gái, nhà nào cũng tự dựng nhà vệ sinh rất tùy tiện, mỗi năm đều có không ít người ngã ở đó.

"Con xem bà Thúy Hoa của con kìa, thương cân động cốt một trăm ngày, bây giờ vẫn phải chống nạng không ra khỏi cửa được, con đừng học theo anh trai con, nhảy nhót lung tung, ngã một phát thì nằm im đó nghen."

Trước kia khi còn nhỏ, anh ta còn thích chơi hơn cả Ninh Tri Trung nhưng bây giờ đôi khi nhìn thấy Ninh Tri Trung chơi nhảy cao cùng bọn trẻ, anh ta nhìn mà kinh hồn bạt vía, sợ cô ngã.

Nghe đến đây, một định kiến trong lòng trưởng trạm Lý lại biến mất, xem ra đây thực sự là một sự trùng hợp, nhưng chờ một chút vẫn phải đi xác minh lại.

"Đồng chí, đồng chí kể cho tôi nghe về đàn lợn này đi?"

Trưởng trạm Lý lấy sổ tay và bút kẹp trong túi ra, chuẩn bị bắt đầu ghi chép.

Ông ta không biết xem tướng người, nhưng biết xem tướng lợn, những con lợn này trông được nuôi rất tinh tế.

Vừa thấy dáng vẻ này, Ninh Chấn Đào đã có chút căng thẳng, cảm thấy như quay trở lại thời điểm bị anh trai thứ hai ép ở nhà học sách, anh ta mở miệng rồi lại ngậm lại:

"Hay là ông hỏi tôi đi? Nếu để tôi tự nói, tôi không biết bắt đầu từ đâu."

Cái vẻ vụng về của anh lại khiến trưởng trại Lý bật cười, làm nghề chăn nuôi, không sợ quá thật thà, chỉ sợ quá tinh ranh.

Ninh Chấn Đào bế cháu gái, hơi toát mồ hôi nhưng khi bị hỏi tới hỏi lui, cái sự tự tin trời đất chỉ mình ta của anh lại trỗi dậy.

Phải nói thật, những câu hỏi của trưởng trại Lý còn chưa nhiều bằng những câu hỏi tò mò của Tri Tinh ngày thường!

Ninh Chấn Đào là người được voi đòi tiên, bị hỏi tới cuối cùng, anh lại khách sáo chủ động, thao thao bất tuyệt, ngược lại còn bổ sung từng cái dữ liệu mà mình ghi chép ngày thường:



"Khó mà ước lượng được trọng lượng của lợn, tôi dùng thước vải ở nhà để đo chiều dài và chiều rộng, ngày thường ngoài việc xử lý thức ăn chăn nuôi thì vấn đề vệ sinh là quan trọng nhất, như lợn con thì còn phải cắt răng, cắt đuôi..."

Anh chỉ tay vào núi sông mà không quên biểu diễn tại chỗ, vô tình đặt cháu gái xuống rồi đi vào bắt lợn.

Anh ngày thường tắm cho lợn cũng thành thạo, động tác bế lợn vừa nhanh nhẹn vừa thành thạo, Ninh Chấn Đào chỉ vào tên của từng con lợn rồi giới thiệu tình hình của từng con cho hai người.

Trưởng trại Lý vừa ghi vừa không khỏi mỉm cười, một mặt là không ngờ Ninh Chấn Đào đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn hơi trẻ con, mỗi con lợn còn được đánh số và đặt tên, mặt khác là không ngờ công việc nuôi lợn của Ninh Chấn Đào lại tỉ mỉ như vậy, hoàn toàn không giống một thanh niên chưa có kinh nghiệm.

Ninh Chấn Đào thỉnh thoảng còn nói ra vài thuật ngữ mà anh và cháu gái cùng nhau nghĩ ra:

"Thực ra tôi cũng không có kỹ thuật gì, tôi chỉ nghĩ nuôi lợn cũng giống như nuôi con vậy, nuôi được con tốt thì nuôi được lợn tốt."

Anh vừa tổng kết xong, Trưởng trại Lý và Tiểu Vương liền vỗ tay ngay.

Ninh Tri Tinh cười cong cả mắt, tiến đến bên Tiểu Vương, vừa rồi cô đã lén mở hệ thống giá trị cải tạo và đã thấy giá trị cải tạo của mình tăng vọt:

"Chú của cháu làm tốt chứ?"

Đây chính là mưa dầm thấm lâu, chú của cô cần nhất chính là phản hồi tích cực!

Tiểu Vương nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng của Ninh Tri Tinh, lập tức giơ ngón tay cái lên:

"Chú của cháu làm tốt lắm, chúng tôi đi nhiều làng như vậy, chưa có ai làm tốt hơn chú của cháu đâu!"

Ninh Tri Tinh cười cười, nở nụ cười giấu công lao của mình.