Chương 2

Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Vô Ảnh

Người cứu cô tên là Lệ Thời Tru.

Người cũng giống như tên, sở hữu ngoại hình đẹp trai tuấn tú, đeo gọng kính màu vàng, nhìn đúng kiểu ‘lưu manh giả danh trí thức’, nhầm nhầm, là ‘ôn nhu như ngọc’.

Mẹ nó, đẹp trai quá.

Lại còn là người hiền lành, tử tế.

Đúng là ‘tâm sinh tướng’.

Lệ Thời Tru khẽ nhíu mày, cô nhóc này quả thực không sợ anh, còn dám nhìn trộm anh.

Anh cầm theo cốc nước đi tới, “Muốn uống nước không?”

“Có.” Ôn Noãn cầm lấy cốc nước, cười: “Lệ tiên sinh, anh thực sự là người tốt.”

Lệ Thời Tru:………

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Anh bật cười khẽ lắc đầu, đây không phải lần đầu tiên có người khen anh là người tốt, nhưng anh cảm thấy lần này có hơi vi diệu.

Bởi vì, người khen anh là một cô nhóc ngây thơ?

Ôn Noãn ở trong phòng ngủ của Lệ Thời Tru suốt một đêm, sáng hôm sau, Lệ Thời Tru muốn đưa cô về nhà.

Ôn Noãn:!!!

DM.

Cô chỉ là hàng giả mạo, làm sao cô biết được nhà của nguyên chủ ở đâu?

Lệ Thời Tru nhìn thấy cô giữ im lặng, anh nghĩ rằng cô không muốn về nhà, nhớ lại những lời đồn đại lúc trước, khóe môi anh nhếch lên để lộ nụ cười ẩn ý.

Đúng là không nên tin mấy lời đồn đại.

“Đi thôi, anh sẽ đưa em về nhà.” Anh bật cười, nói.

Ôn Noãn không thể tin được, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh biết… Nhà em ở đâu?!”

Lệ Thời Tru nhìn xuống dưới đất: “… Chắc là biết. Nếu như nhà của em không chuyển đi.”