Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cạm Bẫy Lừa Đảo Điện Tử Và Những Ngày Khốn Khổ Khi Tôi Bị Lừa Đến Miền Bắc Myanmar

Chương 14: Đưa thư

« Chương TrướcChương Tiếp »
A Ngưu đứng bên cửa sổ của ký túc xá, qua lớp song sắt chống trộm, anh ta chỉ về phía tòa nhà cao không xa, "Thấy chỗ đó không?"

"Thấy rồi." Tôi gật đầu.

Chỗ anh ta chỉ chính là nơi làm việc của bộ phận kỹ thuật trong khu. Trong đó toàn là lập trình viên và hacker.

Thường ngày, rất ít khi thấy họ ra ngoài.

Vì họ khác với bọn tôi, họ là những nhân tài kỹ thuật.

Nghe nói, nhiều người trong đó tự nguyện đến đây làm việc, phần lớn là từ Malaysia và Singapore.

Họ có cuộc sống tự do hơn chúng tôi nhiều, có thể ra vào khu này thoải mái.

Tất nhiên, cũng không phải ai cũng tự nguyện, một số cũng bị lừa đến đây.

Những người bị lừa thì đãi ngộ không bằng người tự nguyện.

Nhưng dù bị lừa hay tự nguyện, họ vẫn có đãi ngộ tốt hơn bọn tôi.

Dù sao họ cũng có kỹ năng, lại là nhân tài khan hiếm, nên được đối xử khác biệt.

Như mấy hacker cốt lõi trong đó, họ còn có thể mặc cả điều kiện với sếp.

“Cậu biết không, thực ra bọn tôi cũng có thể làm việc ở bộ phận kỹ thuật.” A Ngưu nói.

Tôi khẽ ngẩn ra, anh ta tiếp tục, “Đương nhiên, không phải ai cũng có thể chuyển sang đó. Như tôi chắc chắn không được, nhưng cậu thì khác, cậu có cơ hội.”

“Tôi có cơ hội?” Tôi nhìn anh ta đầy nghi hoặc.

A Ngưu cười, “Đúng rồi, cậu là sinh viên đại học, chỉ cần học lập trình, lúc đó sẽ được điều sang bộ phận kỹ thuật.”

“Học ở đâu?” Tôi hỏi.

“Cậu muốn học à?” Anh ta nhìn tôi một cách đầy ẩn ý rồi cười, “Đợi khi nào cậu có một đơn hàng lớn, cậu có thể đề xuất với quản lý. Lúc đó, họ sẽ sắp xếp cho cậu.”

Nghe đến đây, trong lòng tôi lại le lói một tia hy vọng.

Làm lập trình viên chắc chắn tốt hơn làm công việc này nhiều.

Nếu làm lập trình viên, tức là tôi không phải lừa gạt ai nữa.

Trong lúc tôi vẫn đang mơ mộng, A Ngưu vỗ vai tôi, "Muốn vào bộ phận kỹ thuật cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, bây giờ vẫn nên lo xem làm sao để sống tiếp."

Tôi gật đầu, "Ừ."

"Khách hàng mà tôi đưa cho cậu, cậu dùng tốt chứ?" A Ngưu hỏi.

"Tốt lắm."

A Ngưu gật gù, "Những khách hàng đó, chỉ cần cậu sử dụng tốt, không dám nói là có thể nổi bật ở đây, nhưng ít nhất cũng không bị bắt nạt."

"Cảm ơn, anh Ngưu."

Anh ta xua tay, "Không cần cảm ơn đâu, tôi muốn nhờ cậu một việc."

"Việc gì?"

A Ngưu nhìn về phía tòa nhà kỹ thuật, "Ngày mai, cậu giúp tôi qua đó một chuyến."

"Qua đó làm gì?"

"Giúp tôi gửi một bức thư."

"Thư ư?"

A Ngưu nói, "Chúng ta quen nhau đã lâu, tôi đối với cậu thế nào?"

"Tốt lắm."

"Tôi đã bao giờ nhờ cậu giúp gì chưa?"

Tôi lắc đầu, trong lòng bỗng dấy lên một chút lo lắng.

Tôi không biết việc A Ngưu nhờ tôi làm có nguy hiểm không.

"Ngày mai, tôi sẽ lo liệu bảo vệ ở bộ phận kỹ thuật, cậu cứ lẻn vào, đưa bức thư lên một văn phòng ở tầng sáu."

Anh ta nói, "Yên tâm đi, việc này không có rủi ro lớn đâu. Tôi với bảo vệ ở đó quan hệ tốt lắm. Lúc đó tôi sẽ đợi cậu ở dưới."

"Anh Ngưu… anh định gửi thư gì vậy?"

"Chuyện này cậu đừng hỏi nữa..." A Ngưu ngừng một chút rồi nói, "Không phải tôi không muốn nói, mà trong đó có chút liên quan đến chuyện cá nhân của tôi."

Tôi nhìn về phía tòa nhà cao qua cửa sổ chống trộm, hít một hơi sâu rồi gật đầu đồng ý.

Thấy tôi đồng ý, A Ngưu cười tươi, rút một điếu thuốc Hoa Tử đưa cho tôi và châm lửa, "Anh em tốt. Từ nay, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu."

Tôi rít một hơi, vị đắng từ điếu thuốc lan ra trong miệng, lòng dạ bỗng thấy bồn chồn, lo lắng.

Ngày hôm sau, sau bữa trưa, A Ngưu dẫn tôi đến một quán tạp hóa mua vài gói thuốc, sau đó chúng tôi đến dưới chân tòa nhà của bộ phận kỹ thuật.

Tòa nhà có thang máy, lối vào duy nhất được canh gác bởi ba, bốn người bảo vệ.

Mỗi người bảo vệ đều mặc đồng phục đen, sau lưng mang theo súng.

Khi A Ngưu dẫn tôi đến gần, anh ta đưa cho mấy người bảo vệ vài gói thuốc, sau đó bắt đầu trò chuyện với họ.

Lúc đó tôi mới biết người đứng đầu nhóm bảo vệ chính là đồng hương của A Ngưu.

Hai người nói chuyện bằng tiếng quê nhà, sau đó A Ngưu nhìn tôi và nói, "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Quản lý bảo cậu lên gặp ông ấy mà?"

Tôi gật đầu, lo lắng liếc nhìn mấy người bảo vệ.

Trước khi đến, A Ngưu đã dặn tôi chỉ cần nói là quản lý bảo tôi lên lấy đồ.

Tôi cắn chặt răng, chuẩn bị bước vào trong thì một bảo vệ gọi tôi lại, "Phải đăng ký đã."

Tôi khựng lại, nhìn về phía A Ngưu. Anh ta mỉm cười bước tới, đưa điếu thuốc cho người bảo vệ, "Tôi sẽ giúp cậu ta đăng ký, anh cứ cho cậu ta lên đi."

Người bảo vệ ngập ngừng một chút rồi gật đầu, "Được thôi."

A Ngưu nháy mắt ra hiệu cho tôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm và bước vào trong.

Khi đã vào trong thang máy, cả người tôi mới thư giãn đôi chút.

Tôi đi lên tầng sáu, theo đúng chỉ dẫn của A Ngưu, ra khỏi thang máy rẽ phải và đi dọc hành lang. Cuối hành lang, tôi thấy một cánh cửa sắt.

Tôi rút chiếc chìa khóa mà A Ngưu đưa cho, mở cửa và bước vào.

Đó là một văn phòng nhỏ, trên sàn có vài chiếc màn hình máy tính cũ dường như đã hỏng.

Cuối phòng là mấy tủ sắt, đều được khóa, bên trong chứa rất nhiều tài liệu.

Tôi chỉ liếc nhìn qua rồi dừng lại. Từ túi áo, tôi rút ra tờ giấy A4 đã được gấp lại cẩn thận.

Làm theo lời A Ngưu dặn, tôi đặt tờ giấy vào ngăn kéo của bàn làm việc.

Ngay khi đóng ngăn kéo lại, tôi bỗng nhiên do dự.

Trên tờ giấy đó viết gì?

Ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu, tôi không khỏi thấy tò mò.

Tôi đứng nhìn ngăn kéo ấy một lúc lâu, cuối cùng cắn răng và tự nhủ, thôi bỏ qua đi. Dù là gì thì cũng không phải chuyện của mình.

Trước khi đến, A Ngưu đã dặn tôi không được xem nội dung trong thư. Anh ta bảo khi nào trở về sẽ giải thích.

Tôi bước ra khỏi phòng, khóa cửa lại. Đang định rời đi thì thấy có người từ cuối hành lang đi tới.

Trái tim tôi bỗng thắt lại.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, người đó nhìn tôi đầy nghi hoặc.

Tôi tự nhủ không được hoảng, cố tỏ ra bình tĩnh và bước đi về phía thang máy như không có chuyện gì.

Khi chúng tôi lướt qua nhau, chân tôi như mềm nhũn.

Vừa qua khỏi, tôi lập tức bước nhanh hơn.

Ngay lúc tôi gần đến thang máy, một giọng nói vang lên từ phía sau, "Này, chờ một chút."

Nghe thấy tiếng gọi, cả người tôi như bị điện giật, tim đập thình thịch trong l*иg ngực.

Bị phát hiện rồi sao?

Phải làm sao đây? Phải làm sao?

Tôi có nên chạy không?

Ý nghĩ về "chạy" vừa lóe lên, chân tôi càng run rẩy hơn.

Toàn thân như mất hết sức lực, đừng nói là chạy, ngay cả việc nhấc chân cũng khó khăn...
« Chương TrướcChương Tiếp »