Chương 2: Bị lừa

Sau khi quyết định sang miền Bắc Myanmar, Lão Trương mua cho tôi một vé máy bay đi Côn Minh. Anh ta nói khi tôi đến Côn Minh, sẽ có người đón tôi, và tôi chỉ cần đi theo người đó.

Đó là lần đầu tiên trong đời tôi đi máy bay, trước khi đi, tôi còn đặc biệt cảm ơn lão Trương. Bây giờ nghĩ lại thấy bản thật ngốc nghếch đến đáng thương. Bị người ta bán đi mà còn giúp người ta đếm tiền.

Khi đến sân bay Trường Thủy Côn Minh, vừa xuống máy bay, tôi liên lạc với người đàn ông đến đón tôi. Anh ta tầm khoảng 30 tuổi, da ngăm đen, cao khoảng 1m65, mặc áo sơ mi hoa và có hình xăm trên cổ. Khi cười, lộ rõ hàm răng vàng khè, mùi hôi từ miệng khiến người ta ngộp thở.

Anh ta dẫn tôi đến bãi đỗ xe, vào một chiếc xe tải nhỏ và nói, “Còn ba người nữa, đợi họ đến thì chúng ta đi.”

Tiếng phổ thông của anh ta không chuẩn, lẫn cả phương ngữ địa phương, nghe khá khó hiểu. Đến tên anh ta nói mấy lần tôi cũng không nhớ, nên sau này tôi gọi anh ta là anh Hắc.

Tôi ngồi trong xe đợi khoảng hơn một tiếng thì anh ta dẫn ba người nữa lên xe, hai nam và một nữ. Trong ba người, cô gái có vẻ trẻ hơn, khoảng 18 tuổi. Trên xe, chúng tôi nói chuyện vài câu, mới biết cô ấy vẫn đang học đại học, chuyến này ra ngoài làm việc hè để kiếm tiền đóng học phí.

Tối hôm đó, sau khi ăn uống xong, anh Hắc lái xe chở chúng tôi đến Lâm Thương. Suốt chặng đường, anh ta nói với chúng tôi: “Dạo này kiếm tiền trong nước khó lắm, ở bên Myanmar kiếm tiền dễ hơn.”

Lúc đó, tôi hơi nghi ngờ, liền hỏi: “Tại sao?”

Anh ta cười và nói: “Bên đó toàn là sòng bạc, những người qua đó đánh bạc đều là các ông chủ lớn, thúc đẩy nền kinh tế địa phương, nên kiếm tiền ở đó rất dễ.”

Anh ta còn nói: “Tôi quen mấy người làm dealer bên đó... Các cậu biết dealer là gì không? Đó là người chia bài trên bàn đánh bạc. Một đêm có thể kiếm được vài vạn tệ.”

Nghe vậy, tôi ngơ ngác hỏi: “Một đêm kiếm được tận mấy vạn?”

“Đúng vậy, khách hàng thắng tiền, vui thì cho các cậu vài nghìn tiền boa là chuyện thường.” Anh Hắc châm một điếu thuốc, vừa hút vừa nói.

Trên suốt quãng đường, nghe anh ta nói vậy, không chỉ tôi, mà cả ba người kia mắt cũng sáng lên. Không cần nói, tôi cũng biết họ đang nghĩ gì trong đầu. Chắc hẳn là đang mơ mộng về việc làm giàu.

Ngoài ra, anh Hắc còn kể cho chúng tôi nghe về phong tục của Myanmar. Anh ta nói rằng: “Phụ nữ bên đó đều bôi một loại phấn trắng lên mặt, nếu các cậu qua đó thấy thì đừng ngạc nhiên, đó là loại phấn họ dùng để làm đẹp, gọi là thanaka.”

Anh ta còn liếc nhìn cô gái ngồi ở hàng ghế sau qua gương chiếu hậu và hỏi: “Các cậu có biết ở Myanmar gọi phụ nữ là gì không?”

Chúng tôi lắc đầu, anh ta cười và nói: “Ở Myanmar, con gái gọi là "mèo con", còn đàn ông gọi là "chó con". Trai đẹp gọi là "gà trống quyến rũ", còn gái đẹp gọi là "mèo xinh"."

Nghe Hắc Ca nói vậy, tâm trạng lo lắng của chúng tôi nhanh chóng trở nên nhẹ nhõm hơn.

Khi đến Lâm Thương, chúng tôi được đưa vào một khu sân nhỏ. Từ lúc đó trở đi, tôi không gặp lại Hắc Ca nữa. Một người địa phương khác dẫn chúng tôi vào núi trong đêm, ngồi xe máy qua biên giới, rồi đi bộ thêm một đến hai tiếng đồng hồ.

Khi trời vừa hửng sáng, chúng tôi lên một chiếc xe bán tải và được đưa đến một khu vực. Vừa đến nơi, bốn chúng tôi được sắp xếp vào một căn phòng nhỏ. Lúc đó, chúng tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, và cũng không ai hỏi thêm gì.

Vì lúc đến, lão Trương đã nói với tôi rằng phải vượt biên trái phép. Anh ta bảo: “Qua bên đó đơn giản lắm, sẽ có người đón cậu, cứ đi theo họ là được.”

Vì phải đi suốt đêm, quá mệt mỏi, tôi tìm đại một chiếc giường trong phòng và ngủ. Phòng này giống như phòng ký túc xá, toàn giường tầng, đồ dùng trên giường rẻ tiền và bẩn thỉu, không biết đã bao nhiêu người từng nằm ngủ qua đó.

Nếu không phải quá mệt, thật ra tôi cũng chẳng thể nào ngủ được ở nơi như này.

Khi tôi tỉnh dậy, cô gái đi cùng chúng tôi đã biến mất. Tôi hỏi hai người còn lại, nhưng họ không nói gì. Đúng lúc tôi đang thắc mắc, một người đàn ông trung niên bước vào, chỉ tay vào tôi và bảo tôi đi theo.

Tôi đứng dậy và theo ông ta ra ngoài, rất nhanh sau đó chúng tôi đến một căn phòng nhỏ. Người đàn ông bảo tôi ngồi xuống rồi bắt đầu hỏi về các thông tin cơ bản của tôi. Tôi tưởng rằng ông ấy là anh họ của lão Trương, nên kể hết mọi chuyện.

Khi nghe tôi nói rằng mình chạy trốn qua đây vì đã vay tiền qua mạng, ông ta cười toe toét: "Cậu là sinh viên đại học à?"

"Ừm, sinh viên đại học." Tôi trả lời với chút lo lắng, vì thực tế tôi đã bỏ học khi đang học năm hai, nên chỉ được coi là "một nửa sinh viên" mà thôi.

“Cậu biết dùng máy tính không?”

“Biết! Tôi từng làm quản lý mạng ở quán net.” Tôi trả lời.

Người đàn ông mím môi, rút ra một bao thuốc lá Ngọc Khê, đưa cho tôi một điếu rồi hỏi: “Tiếng Anh của cậu thế nào?”

Lúc đó tôi hơi thắc mắc, trong lòng nghĩ chẳng phải đến đây chỉ để giao cơm thôi sao? Tại sao lại yêu cầu cao như vậy? Không chỉ cần biết máy tính, mà còn cần biết tiếng Anh? Chẳng lẽ phải giao cơm cho người nước ngoài nữa à?

“Cũng tạm.” Tôi miễn cưỡng trả lời.

Nghe tôi nói vậy, người đàn ông từ từ hít một hơi thuốc rồi nói: “Sinh viên đại học, biết dùng máy tính, biết nói tiếng Anh... Xem ra cậu là nhân tài đấy nhỉ.”

Tôi chỉ biết cười, không biết phải nói gì.

Người đàn ông gật đầu, cầm điện thoại lên và gọi cho ai đó. Một lát sau, có một người đàn ông khác đến. Người này khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, đeo kính gọng đen, trông rất lịch sự.

“A Long, có người mới đến, là sinh viên đại học, biết dùng máy tính và tiếng Anh.” Người đàn ông nói với người mới đến, rồi vỗ vai tôi: “Từ giờ cậu sẽ đi theo A Long.”

Nghe đến đây, tôi trong lòng rất hoang mang, nhưng cũng không hỏi thêm gì.

A Long liếc nhìn tôi một cái rồi dẫn tôi ra khỏi văn phòng. Trên đường đi, tôi mới có dịp nhìn rõ khu vực này. Khi đến, tôi không để ý kỹ lắm, nhưng sau khi đi ra khỏi tòa nhà, tôi mới nhận ra nơi này khá lớn, có đủ các hàng quán ăn vặt, tiệm tạp hóa, và cả KTV.

Ngoài ra, xung quanh còn có những bức tường cao bao quanh, phía trên còn có dây thép gai.

A Long vỗ vai tôi, cười và nói: “Đi nào, tôi dẫn cậu đi xem chỗ làm việc của chúng ta.”

Tôi cứ tưởng anh ta sẽ dẫn tôi đến một nhà hàng, nhưng đi qua mấy khúc quanh, cuối cùng anh ta đưa tôi đến một tòa nhà khác. Khi anh ta đẩy cửa bước vào, tôi thực sự choáng váng.

Trước mắt tôi là một không gian rộng hơn ngàn mét vuông, bên trong toàn là bàn làm việc và máy tính, giống như một quán net lớn.

Chỉ liếc qua một cái, tôi nhận thấy tất cả các máy tính đều có người ngồi trò chuyện với ai đó trên mạng.

Chưa kịp hoàn hồn, A Long đã dẫn tôi đi qua sảnh và lên tầng hai. Vào một văn phòng, anh ta ném cho tôi một tập tài liệu và nói: “Đây là công việc của công ty chúng ta, cậu xem qua đi.”

Tôi bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cụ thể là gì thì tôi vẫn chưa rõ.

Khi tôi lật mở tài liệu ra, đột nhiên tất cả mọi thứ đều trở nên rõ ràng.

Hóa ra đây là lừa đảo.