Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cạm Bẫy Lừa Đảo Điện Tử Và Những Ngày Khốn Khổ Khi Tôi Bị Lừa Đến Miền Bắc Myanmar

Chương 21: Nhẫn nhịn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi không bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể sống sót trở về.

Mãi sau này tôi mới biết, người đã cứu tôi khi đó chính là phó tổng của khu vực.

Khi quay lại ký túc xá cũ, cả người tôi như mơ hồ, cứ cảm giác như những gì đã xảy ra trong thời gian qua giống như một giấc mơ.

Nhưng tôi biết, đây không phải là một giấc mơ.

Cũng chính lúc đó, tôi nhận ra rằng, chỉ khi trở nên mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn, thì mới có thể sống sót trong khu vực này. Chỉ có như vậy mới tìm được khả năng sinh tồn.

Tôi phải sống, phải sống tốt hơn. Tôi không chỉ muốn sống, mà còn phải sống một cách có phẩm giá.

A Ngưu đã sang chỗ của A Hạo, còn Vương Tiểu Long, sau khi bị đánh một trận, luôn mang trong lòng mối thù với tôi.

Nhưng có lẽ vì đã có người trên thông báo với anh ta, nên anh ta không làm gì tôi cả. Chỉ là mỗi lần khi nhìn tôi, ánh mắt anh đều tỏa ra sự căm ghét.

Tôi cũng không định tìm anh ta để giải thích, hay nói cho anh ta biết tất cả đều do A Ngưu dở trò.

Bởi vì cho dù tôi có nói, thì sao chứ?

Liệu Vương Tiểu Long có cảm kích tôi không? Có hết hận tôi không?

Điều đó hoàn toàn không thể xảy ra.

Hiện tại, việc tôi cần làm rất đơn giản, đó là hoàn thành chỉ tiêu mà phó tổng giao cho.

Sau khi thoát khỏi cõi chết, tôi hiểu ra một điều: Con người nhất định phải tự dựa vào chính mình.

Dù gặp bất kỳ chuyện gì, đừng bao giờ đặt hy vọng vào người khác.

Dù vẫn ở trong nhóm của Vương Tiểu Long, nhưng không ai quan tâm đến công việc của tôi.

Mỗi ngày, tôi vẫn đi làm và tan ca theo giờ giấc của khu vực, cẩn thận không phạm sai lầm nào.

Tôi bắt đầu lập ra kế hoạch của riêng mình, làm sao để trong một tháng có thể hoàn thành chỉ tiêu 500 vạn.

Nếu chỉ làm những giao dịch đơn giản, tôi hoàn toàn không có cơ hội này. Cách duy nhất là thực hiện các giao dịch tình cảm hoặc giao dịch về vốn.

Tôi chưa từng tiếp xúc với về thị trường vốn, hơn nữa muốn mở một giao dịch về vốn cần có sự phối hợp của bộ phận kỹ thuật.

Với tình hình hiện tại của tôi, tôi đoán không ai sẽ để ý đến tôi.

Vì vậy, dự án duy nhất mà tôi có thể hoàn thành chỉ tiêu là giao dịch về tình cảm.

Tôi nhờ Vương Tiểu Long mở quyền truy cập trang web cho tôi, mỗi ngày tôi điên cuồng nghiên cứu tâm lý học và sàng lọc các đối tượng lừa đảo trên mạng.

Ban ngày, tôi tập hợp các thông tin quan trọng thành ghi chú, dùng giấy A4 chép lại, rồi tối về ký túc xá, tôi lao vào nghiên cứu.

Mỗi ngày tôi gần như chỉ ngủ ba đến bốn tiếng. Để ngăn mình buồn ngủ trong giờ làm việc, tôi để một hộp đinh trong túi.

Mỗi khi cảm thấy buồn ngủ hay lơ là, tôi liền lấy một cây đinh cắm thẳng vào đùi mình, luôn tự nhắc nhở bản thân.

Đôi khi một cây đinh cắm vào đùi, qua một hai ngày sau tôi mới rút ra, là để luôn ghi nhớ cảm giác đau đớn đó.

Cứ như thế khoảng một tuần, tôi đã thu được một số kết quả, đồng thời cũng đã chọn được đối tượng lừa đảo.

Ngay lúc tôi chuẩn bị thực hiện kế hoạch, Vương Tiểu Long tìm đến tôi.

Hôm đó, anh ta gọi tôi vào văn phòng.

Khi tôi bước vào, anh ta nở một nụ cười nhìn tôi, “Dương Lỗi, nghe nói cậu đã hạ quyết tâm, tháng này phải mở được đơn năm trăm vạn?”

Tôi không biểu lộ cảm xúc nhìn anh ta, giờ tôi không còn sợ Vương Tiểu Long như trước nữa.

Dù gì, tôi cũng là người đã "chết" một lần rồi.

"Đúng vậy."

"Đơn năm trăm vạn là chỉ tiêu trên giao cho cậu, nhưng cậu ở trong nhóm của tôi, đơn hai mươi vạn mà tôi giao cho cậu, cậu cũng phải làm cho xong, hiểu không?"

“Nếu không làm được thì sao?”

“Không làm được?.” Ánh mắt của Vương Tiểu Long trở nên lạnh lùng, “Đ** m* mày. Mày nói lại lần nữa xem.”

Tôi vẫn bình tĩnh, từng chữ một đáp: “Nếu không làm được, anh có thể làm gì tôi?”

Vương Tiểu Long bật dậy khỏi ghế, lao về phía tôi định đánh.

Ngay khi tay anh ta giơ lên, tôi nói: “Tốt nhất là anh đánh chết tôi đi, như vậy đơn năm trăm vạn đó anh sẽ phải tự mình làm.”

Nghe tôi nói vậy, tay anh ta dừng lại giữa không trung, cả người bắt đầu do dự.

“Sao thế? Không dám đánh nữa à?” Tôi cười lạnh nói.

Anh ta nghiến răng, trừng mắt nhìn tôi, “Tốt. Rất tốt.”

Ngồi lại ghế, Vương Tiểu Long cố gắng giữ nụ cười gượng gạo trên mặt, “Tôi cũng chẳng thèm so đo với một kẻ đã chết, tôi muốn xem cậu còn cứng rắn được bao lâu. Đến lúc cậu không hoàn thành chỉ tiêu, tôi sẽ xem cậu còn ngông cuồng như bây giờ không.”

“Không cần anh lo lắng đâu.” Tôi đáp trả ngay, “Tổ trưởng Vương, nếu không có chuyện gì khác, tôi xin phép đi làm việc. Tôi cũng không muốn anh cứ gọi tôi lên, đến lúc tôi không hoàn thành chỉ tiêu, tôi sẽ không đảm bảo là có báo cáo với cấp trên rằng chính anh đã làm tôi mất thời gian hay không.”

Vương Tiểu Long tức đến phát điên, còn tôi thì không chần chừ, quay người rời khỏi văn phòng.

Trở lại chỗ ngồi của mình, tôi hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh lại.

Đừng nhìn vẻ ngoài tôi tỏ ra không sợ hãi trước mặt Vương Tiểu Long, thật ra trong lòng tôi cũng khá lo lắng.

Tôi kéo quần lên, lấy một cây đinh ghim đặt lên đùi và ấn mạnh.

Ngay lập tức, cây đinh cắm vào da thịt.

Cơn đau dữ dội khiến tôi cắn răng chịu đựng, cả đùi cũng bắt đầu run lên không kiểm soát.

Tôi tự nhủ trong lòng, không có gì phải sợ cả.

Vương Tiểu Long là gì chứ?

Sớm muộn gì tôi cũng sẽ cho anh ta biết rằng tôi không phải kẻ dễ bị bắt nạt.

Và còn A Ngưu, tôi sẽ không bao giờ quên bài học mà anh ta đã dạy cho tôi.

Sau khi rút cây đinh ra khỏi đùi, tôi phát hiện Vương Mông ngồi cạnh nhìn tôi, trong ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi.

Tôi không quan tâm đến anh ta, chỉ lẳng lặng lau đi vết máu trên đùi và ném cây đinh đầy máu vào thùng rác.

Mở một thư mục trên máy tính, tôi bắt đầu sắp xếp những bức ảnh bên trong.

Những bức ảnh này là tôi lưu từ tài khoản mạng xã hội của một nam thần tượng mạng người Hàn Quốc trên *stagra*.

*Stagra* hay còn được gọi là *s*.

Đây là một nền tảng mạng xã hội chủ yếu để chia sẻ hình ảnh và video.

Trong thời gian qua, tôi đã suy nghĩ rất kỹ. Nếu muốn hoàn thành chỉ tiêu năm trăm vạn, tôi phải tìm khách hàng lớn.

Tuy nhiên, tìm khách hàng lớn trong nước rất khó, cách duy nhất là nhắm vào những người đã di cư ra nước ngoài.

Bởi vì những người có khả năng di cư đều có tiềm lực kinh tế.

Lừa họ sẽ có tỷ lệ thành công cao hơn.

Tôi cũng biết lợi thế của mình, mặc dù trình độ tiếng Anh của tôi không xuất sắc, nhưng nếu sử dụng phần mềm dịch thuật, tôi vẫn có thể giao tiếp dễ dàng với những người Hoa kiều.

Bước đầu tiên của tôi là “quảng bá” bản thân, vì vậy tôi đã chọn một nam thần tượng mạng người Hàn Quốc. Anh ta không có quá nhiều người hâm mộ, nhưng trên IG anh ta có nhiều bức ảnh tự chụp và video.

Việc của tôi là sử dụng những bức ảnh và video đó để biến mình thành một du học sinh đẹp trai và giàu có.

Từ vài ngày trước, tôi đã bắt đầu thực hiện. Mỗi ngày, tôi đều tìm thời điểm thích hợp để đăng những bức ảnh đó lên nền tảng IG của mình.

Thời gian của tôi không còn nhiều, nhưng tôi không được vội. Tôi tự nhủ rằng phải thận trọng, hoàn thành tất cả các bước chuẩn bị ban đầu một cách tốt nhất.
« Chương TrướcChương Tiếp »