Chương 23: Khıêυ khí©h

Chỉ còn một tuần nữa, tôi đặt toàn bộ hy vọng vào Hải Lệ.

Qua những cuộc trò chuyện, tôi biết được rằng cô ấy là một người có học thức cao, đã di cư ra nước ngoài từ sớm để học tập. Không những vậy, cô ấy còn có một người con trai năm nay vừa vào đại học.

Căn bệnh ung thư đã khiến gia đình và cuộc đời cô ấy rơi vào vực thẳm, hàng ngày cô phải đối mặt với rất nhiều áp lực cả về thể xác lẫn tinh thần. Sự xuất hiện của tôi đúng lúc đã giúp cô ấy tìm thấy chút an ủi.

Khi thấy mọi chuyện dần ổn thỏa, hôm đó tôi xin phép ra ngoài.

Ra khỏi văn phòng của nhóm, hai người bảo vệ vạm vỡ với súng theo sát tôi từng bước.

Tôi đến một cửa hàng nhỏ, dùng số tiền trước đây tích góp được để mua vài gói thuốc lá Hoa Tử.

Tôi đưa thuốc cho hai người bảo vệ và mỉm cười nói: "Hai anh, đây là chút lòng thành của tôi."

Hai người không khách sáo chút nào, nhận thuốc và bỏ vào túi mà không nói một lời cảm ơn.

Sau đó, tôi tiến về phía tòa nhà đỏ sâu trong khu vực. Đó là văn phòng của cấp cao, và lý do tôi đến đây là để gặp Phó Tổng.

Tôi không biết Phó Tổng tên là gì, chỉ nghe nói hình như họ Hồ.

Còn về các thông tin khác, tôi hoàn toàn mù tịt, ngay cả Vương Tiểu Long cũng chưa chắc biết.

Tôi bước vào thang máy, đi đến trước văn phòng quen thuộc. Sau khi bảo vệ thông báo, tôi được gọi vào.

Bước vào phòng, Phó Tổng Hồ quay lưng về phía tôi, ngồi trước cửa sổ lớn, trên tay cầm một điếu Marlboro, có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó.

Tôi cẩn thận tiến lại gần, đứng cách ông ta khoảng bốn, năm mét.

"Tiến triển thế nào rồi?"

"Phó Tổng, tôi cần ngài giúp đỡ..."

Ông ta xoay ghế lại, ngẩng đầu nhìn tôi, với biểu cảm đầy ý tứ.

"Tôi đã nuôi béo con lợn, giờ chỉ còn việc gϊếŧ lợn nữa thôi," tôi nói.

"Cậu định gϊếŧ thế nào?" Ông ta nhìn tôi với vẻ hứng thú.

"Đối phương là người có học thức cao, lại là Hoa kiều. Tôi muốn dùng tiền ảo để "gϊếŧ"."

"Cậu chắc được bao nhiêu phần trăm?"

"Khoảng tám, chín mươi phần trăm."

Phó Tổng Hồ gật đầu, mỉm cười nhẹ: "Trước đây tôi đã nói, nếu cậu có thể mở đơn, tôi sẽ giúp cậu một tay. Nhưng không ngờ giờ này cậu mới đến gặp tôi..."

"Khi chuyện chưa chắc chắn, tôi không dám làm phiền ngài."

"Được thôi. Giờ cậu đã đến, tôi sẽ giữ lời hứa."

Ông ta lấy ra một chiếc điện thoại, gọi cho ai đó: "Cậu qua đây một chút."

Chẳng mấy chốc, một người đàn ông đầu cạo ngắn bước vào.

Anh ta mặc một chiếc áo thun đen đã phai màu, quần jean, đi giày thể thao. Nhìn qua thì anh ta tầm khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi.

"Đây là Tiểu Chu ở phòng kỹ thuật, sau này nếu cậu cần hỗ trợ gì, cứ liên lạc trực tiếp với cậu ta," Phó Tổng Hồ nói với tôi.

Tôi gật đầu, nhìn về phía Tiểu Chu và nói: "Chào anh Chu."

Tiểu Chu gật đầu không chút cảm xúc.

Ra khỏi văn phòng, Tiểu Chu đưa tôi một chiếc điện thoại: "Có gì cần hỗ trợ thì dùng điện thoại này để liên lạc với tôi."

Tôi cầm lấy điện thoại, anh ta liền nhanh chân rời đi trước tôi.

Quay về nhóm, Vương Tiểu Long cũng không hỏi tôi đã đi đâu, đối với anh ta mà nói, dù tôi đi đâu cũng có bảo vệ theo dõi, chẳng cần phải bận tâm.

Nhìn vào văn phòng của Vương Tiểu Long đang mở cửa, tôi do dự một lúc rồi quyết định bước vào.

"Anh Long."

"Sao vậy? Lại cần dùng điện thoại à?"

Tôi lấy bao thuốc Hoa Tử từ trong túi ra và đưa cho anh ta: "Vừa rồi tôi xuống mua thuốc, mua thêm cho anh một gói."

Anh ta có chút ngạc nhiên, nhìn bao thuốc tôi để trên bàn, một lúc sau anh ta mỉm cười: "Sao đây? Muốn xin xỏ gì à? Giờ có xin cũng vô ích rồi..."

"Không phải." Tôi mím môi nói, "Tôi suy nghĩ kỹ mấy ngày nay rồi, cảm ơn anh Long đã chăm sóc tôi trước giờ. Nếu tôi có làm gì không đúng, mong anh đừng để bụng, là do tôi không biết điều."

Anh ta đảo mắt nhìn tôi, sau đó ra hiệu cho tôi ngồi xuống.

Tôi kéo một chiếc ghế lại ngồi, vội rút một điếu thuốc ra châm cho anh ta.

Vương Tiểu Long rít một hơi, nói: "Không phải tôi chê cậu, cậu cũng không ngu, lại là sinh viên đại học, hơn hẳn mấy tên chạy việc ngoài kia. Nếu cậu chịu làm việc nghiêm túc, sao đến nỗi như bây giờ?"

Tôi gật đầu, để anh ta giáo huấn. Đợi đến khi anh ta nói xong, tôi mới mở lời: "Anh Long, có chuyện này trước đây tôi không định nói với anh, nhưng giờ tôi nghĩ nên nói. Dù gì thì cuối tháng này tôi có thể sẽ không hoàn thành chỉ tiêu, đến lúc đó..."

Nói đến đây, tôi thở dài.

"Chuyện gì?" anh ta tò mò hỏi.

"Chuyện về tài liệu khách hàng của Giám đốc Hà, không phải do tôi lấy..."

Vương Tiểu Long cau mày, tôi tiếp tục nói: "Là A Ngưu. Chính anh ta lấy..."

Tôi kể chi tiết toàn bộ sự việc cho anh ta nghe.

Nghe xong, Vương Tiểu Long trở nên trầm mặc.

Tôi không dừng lại ở đó mà tiếp tục tỏ ra tội nghiệp, nói: "Anh Long, anh nghĩ mà xem. Tôi mới đến khu này bao lâu? Đông Tây Nam Bắc còn chưa rành, sao có thể vào phòng kỹ thuật để trộm tài liệu? Lúc đó tôi bị lừa, bị A Ngưu dắt mũi. Giờ nghĩ lại, chắc hẳn anh ta thông đồng với anh Hạo, cố tình muốn hại anh... còn tôi chỉ là con tốt thí mạng thôi."

Sắc mặt Vương Tiểu Long lúc xanh lúc trắng, bất chợt anh ta đạp mạnh vào bàn, làm cả cái bàn dịch ra nửa mét.

"Mẹ kiếp. Đồ chó chết." Vương Tiểu Long bỗng nhiên nổi giận.

Thấy anh ta nổi điên, tôi cúi đầu không nói gì, trong lòng bắt đầu tính toán.

"Mẹ nó. Mẹ nó. Đồ chó chết."

Anh ta đấm mạnh vào tủ tài liệu bên cạnh, những cú đấm vang lên từng tiếng "ầm. ầm. ầm."

Một lúc sau, cuối cùng anh ta cũng dịu lại.

Anh ta đi ngang qua tôi, đóng cửa văn phòng lại rồi ngồi trở lại ghế, nhìn chằm chằm vào tôi: "Cậu nói thật chứ?"

Tôi vội gật đầu: "Thật mà. Anh Long, tôi không hề nói dối một câu. Sau này nghĩ lại tôi mới hiểu ra, tôi bị oan thì cũng không sao, dù gì tôi cũng chẳng đáng giá gì. Nhưng tôi thật sự thấy có lỗi với anh."

"Tôi nghĩ nếu tôi không nói, anh sẽ mãi bị lừa, lỡ một ngày nào đó bọn chúng hợp lại hại anh, thì..."

Nói đến đây, tôi thấy sắc mặt Vương Tiểu Long đã trở nên cực kỳ khó coi.

"Mẹ nó. A Ngưu dám chơi tôi."

Vương Tiểu Long chửi rủa rồi định rời đi, tôi vội giữ lại: "Anh Long, anh định đi đâu?"

"Tất nhiên là tìm A Ngưu tính sổ."

"Không được." Tôi nói ngay, "Anh Long, bây giờ mà anh qua đó, chẳng phải sẽ rơi vào bẫy của bọn chúng sao? Đến lúc đó anh Hạo bất ngờ làm khó anh, bảo anh gây sự, anh sẽ giải thích thế nào với cấp trên?"

Vương Tiểu Long khựng lại, có vẻ như đã nghe lọt lời tôi.

Tôi vội vàng nói thêm: "Anh Long, tôi nghĩ bây giờ chưa phải lúc tính sổ với A Ngưu, hãy đợi thêm chút nữa..."